Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cách Phản Dame Của Pháo Hôi Khi Xuyên Vào Tiểu Thuyết Tra Công Tiện Thụ

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Dã đang định nạt nộ Bùi Úc lại bị Bùi Úc nạt cho sững sờ, ngơ ra mất một lúc sau đó ngượng ngùng sờ sau đầu, lại sờ ra một tay đầy dầu.

“Chuyện này… Là tôi không đúng, tôi không nên không tin cậu, mất công bị tắc đường dất lâu. Sau đó tôi bỏ xe chạy bộ một mạch, lúc đến nơi nghe lời cậu nói nên không đi thang máy, lại chạy thẳng lên lầu 17, mệt!”

Bùi Úc khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn Chu Dã.

Chu Dã bị cậu nhìn đến càng xấu hổ, ha ha cười hai tiếng, nói: “Về sau mới nghe nói thang máy kia thực sự bị trục trặc, may mà tôi chạy lên, nếu không chắc chắn xẽ đến muộn.”

Bùi Úc: “…”

Không bình thường.

Không đến muộn? Không đến muộn mà vẫn bị Hứa Mộ Trạch cướp mất hợp tác à?

“Hợp tác của Chu tổng và Lí thị thì sao?”

“Tất nhiên là hợp tác vui vẻ.”

Bùi Úc: “…”

Bị thần kinh hả?!

Rõ ràng làm theo lời cậu nói, không đến muộn còn thành công ký được hợp đồng, sao vẫn cứ một bộ muốn đuổi gϊếŧ cậu chứ?!

Lẽ nào đây chính là phản diện?

“Vậy sao trông Chu tổng có vẻ không vui lắm.” Trong lòng thầm mắng chửi, ngoài mặt Bùi Úc vẫn mỉm cười như cũ, giữ mạng quan trọng nhất.

Chu Dã nghe thế sắc mặt lại sầm xuống, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Bùi Úc, bóp cằm cậu.

“Cậu đoán xem trong cuộc họp, tôi đã trông thấy ai xông vào?”

Bùi Úc không dám nhúc nhích, vẻ mặt lại không sợ hãi cười nói: “Tất nhiên là Hứa Mộ Trạch.”

“Cậu còn dám thừa nhận.” Chu Dã cười lạnh hai tiếng, thả cậu ra.

“Cho nên cậu là nội ứng Hứa Mộ Trạch phái tới? Hèn chi tôi còn đang thắc mắc, chim hoàng én đắt như vậy sao có thể tốt bụng tặng cho tôi, các người tính kế tôi.”

Bùi Úc biết trong mắt Chu Dã thì mình và Hứa Mộ Trạch chung quy vẫn là một phe, dù sao nguyên chủ thường xuyên ở cạnh Hứa Mộ Trạch, Chu Dã đã gặp không ít lần.

“Nhưng cuối cùng tôi đã giúp anh mà, Chu tổng nên biết có bao nhiêu người cầu mong hợp tác với Lí thị còn không được, tôi với Hứa Mộ Trạch là một phe thì sao lại phản bội hắn ta chứ?”

Vẻ mặt Chu Dã không tin tưởng sờ đầu, lại sờ ra một tay đầy dầu, hắn rút khăn giấy lau lau, ánh mắt lén lút đánh giá Bùi Úc, thấy cậu không nôn nóng, sắc mặt lúc nào cũng bình tĩnh mới có chút lung lay.

“Sao tôi biết được các người có còn kế hoạch khác hay không, chim hoàng én, cậu dất xấu xa.”

Bùi Úc thấy hắn đã thả lỏng, vội vàng thay đổi vẻ mặt bình tĩnh của mình thành đau khổ uất ức.

“Không giấu gì anh, tôi và Hứa Mộ Trạch đã chia tay lâu rồi… Nếu không, anh cho rằng hắn ta sẽ tặng tôi cho anh sao? Hắn ta không những tặng tôi cho người khác mà còn bắt bà nội để uy hϊếp tôi, nếu tôi cố chấp không giúp hắn ta, tội nghiệp bà nội của tôi…”

Bùi Úc vốn rất đẹp, cậu không trang điểm, mặc áo phông bình thường, trông giống như sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, trong sáng thuần khiết, vẻ mặt vô hại.

Cậu nhăn mặt tỏ ra vô cùng tủi thân, lông mi khẽ run, trong mắt thực sự đang kìm nén nước mắt, trông cực kỳ đáng thương.

Chu Dã vừa nhìn đã nhớ tới bộ dạng tối qua của Bùi Úc trong phòng giúp việc dưới tầng hầm, cậu nửa nằm trên giường, mặt mũi đỏ ửng, đôi mắt ngấn lệ.

Không hề giống người xấu.

Vẻ mặt Chu Dã cứng ngắc mất tự nhiên, cảm thấy người ta cũng khóc rồi, bản thân đừng nên quá hung dữ làm chi.

“Cậu đã phản bội Hứa Mộ Trạch, vậy bà nội phải mần sao đây?”

Bùi Úc hít mũi, ánh mắt chân thành nhìn hắn, “Tôi chỉ nghĩ nếu tôi giúp Chu tổng, Chu tổng lợi hại như vậy chắc chắn có thể nghĩ cách cứu bà nội tôi, đúng không?”

Chu Dã đột nhiên bị đặt kỳ vọng cao: “…”

“Cậu đừng dọa tôi, giao dịch hôm qua nói là thả cậu đi, chim hoàng én, đừng quá tham lam.”

Bùi Úc: “…”

Phản diện quả nhiên là khôn khéo, xem ra kế hoạch trốn thoát phản diện đồng thời cứu bà nội ra không thể vẹn toàn được rồi.

Dù sao cũng cần loại bỏ sự hoài nghi của phản diện trước đã, cậu vẫn còn tình tiết khác có thể trao đổi, tạm thời chắc là đã an toàn, bà nội ở Hứa gia mới thực sự nguy hiểm.

“Được, tôi vẫn là chim hoàng yến của anh, anh giúp tôi cứu bà nội ra đi. Hôm nay Hứa Mộ Trạch chắc chắn rất tức giận, tôi lo lắng cho an nguy của bà nội lắm.”

Chu Dã không đáp chỉ nhìn chằm chằm Bùi Úc, giống như muốn nhìn thấu cậu.

Lúc này Bùi Úc thực sự lo cho an toàn của bà nội, không còn lòng dạ nghĩ ngợi những thứ khác nữa, cậu muốn bảo vệ người thân cuối cùng của nguyên chủ, không biết Hứa gia sẽ làm gì với bà lão nữa.

Rất lâu sau Chu Dã mới khẽ ho hai tiếng, khởi động xe.

“Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng cậu, tôi đưa cậu về nhà trước, cậu ngoan ngoãn ở đó không được chạy lung tung, bằng không tôi nhất định sẽ cẩn thận trừng phạt cậu.”

“Vậy còn bà nội tôi thì sao?”

Chu Dã hừ một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi, “Đưa cậu về xong tôi sẽ đến Hứa gia cướp người. Hứa Mộ Trạch dám tính kế tôi, tôi còn chưa đấm nó đâu.”

Bùi Úc: “…”

Hiện tại cậu chỉ một lòng mong Chu Dã cứu bà nội, nhưng cậu tuyệt đối không ngờ tới kế hoạch của Chu Dã lại là trực tiếp đến cướp người, không giao thì đánh?

Không hổ là nhà giàu mới nổi từ trên núi xuống.

Nhưng với giá trị vũ lực của Chu Dã thì hẳn là có thể, trong nguyên tác có đoạn hắn trả thù Hứa Mộ Trạch, đánh người ta đến nỗi phải nhập viện.

Bùi Úc không quan tâm quá trình, chỉ cần bà nội an toàn là được.

“Đúng rồi, Lục Sát không sao chứ?” Bùi Úc hơi lo lắng.

“Cậu ta đi tàu điện ngầm, tới sớm hơn tôi mười phút.”

Xem ra là không sao, Bùi Úc thở phào nhẹ nhõm.

Chính vào lúc này, xe chạy chưa được bao xa thì “phụp” một tiếng, lướt trên đường một đoạn rồi dừng hẳn.

Bùi Úc ngẩn ra một lúc rồi nhìn kỹ logo chiếc xe này, đây không phải là chiếc Audi màu đen trong gara sao?

“Sao anh lại lái chiếc xe này?”

Bùi Úc chẳng qua là tò mò, vừa quay đầu lại thấy Chu Dã thối mặt nhìn mình chằm chằm.

“Xe kia bỏ lại trên đường vẫn chưa kéo về, tôi quay về vội vàng đi tìm chim hoàng én cậu, quên mất.”

Không nhớ xe này bị dở trò không thể lái được.

Bùi Úc âm thầm sợ hãi, may mà chỉ xảy ra trục trặc nhỏ, bằng không cậu cũng gặp họa trong xe này.

Quay đầu lại, phản diện vẫn đang nhìn cậu.

“Nè, không phải là Chu tổng nghi ngờ tôi giúp Hứa Mộ Trạch làm hỏng xe đấy chứ?”

Phản diện híp mắt, “Nhà tôi rất ít người tới, không phải cậu thì có thể là ai?”

Bùi Úc giơ tay đầu hàng, buột miệng nói ra: “Hùng nhị thiếu! Tên đó và Hứa Mộ Trạch có chút quan hệ!”

Phản diện không tin.

“Sao có thể là Hùng nhị thiếu được? Từ lúc tôi đến Hoa thị, cậu ấy giúp tôi nhiều nhất.”

Thực ra Bùi Úc cũng không rõ lắm, cậu chỉ suy đoán thôi. Hùng nhị thiếu lừa Chu Dã như vậy lại còn coi thường hắn, gã có thể vui vẻ nhìn Chu Dã hợp tác với Lý thị sao? Đương nhiên là không, tên đó chỉ muốn thấy Chu Dã nhục nhã mà thôi.

Về điểm này, Hùng nhị thiếu và Hứa Mộ Trạch không bàn mà giống, với lại cậu nhớ mang máng Hùng nhị thiếu này quả thực đã từng hợp tác đôi bên cùng có lợi với Hứa Mộ Trạch, còn là hợp tác gì cậu thì không nhớ chính xác.

Xuyên sách rồi mới hối hận, đọc truyện không thể nhảy cóc chọn tới chọn lui!

Đằng nào Hùng nhị thiếu cũng không phải người tốt gì, vẫn luôn lừa bịp Chu Dã, cho dù lần này bị đội nồi thì cũng đáng đời.

“Dù sao cũng không phải tôi, Hùng nhị thiếu cũng không thể tin.”

Bùi Úc chắc như đinh đóng cột, Chu Dã khó chịu cau mày.

Thực ra hắn hơi tin Bùi Úc, hắn cảm thấy Bùi Úc biết rất nhiều chuyện mà hắn không biết.

Chỉ là Hùng nhị thiếu rõ ràng đã giúp hắn như thế, nếu Hùng nhị thiếu cũng không phải thật lòng, lẽ nào hắn ở Hoa thị này đến cả một người bạn thật lòng cũng không có sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »