Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cách Phản Dame Của Pháo Hôi Khi Xuyên Vào Tiểu Thuyết Tra Công Tiện Thụ

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hồi đó Bùi gia thuê gara của Hứa gia, từ đó bắt đầu những chuyện vui buồn đan xen.

Hứa phu nhân thích chơi mạt chược, có khi ba thiếu một sẽ trực tiếp gọi mẹ nguyên chủ tới, thường xuyên qua lại cũng thành quen.

Khi nguyên chủ học năm hai trung học, Hứa Mộ Trạch tốt nghiệp đại học xong thì tới chỗ mẹ hắn ta ở hai ngày. Khi đó hắn ta chú ý thấy nguyên chủ rất giống bạch nguyệt quang nên thường xuyên đưa nguyên chủ đi ăn đêm, dẫn nguyên chủ đi chơi.

Sau này ba mẹ nguyên chủ bất ngờ qua đời do tai nạn xe, nguyên chủ vốn phải bỏ học về quê làm việc tiện thể chăm sóc bà nội, là Hứa phu nhân và Hứa Mộ Trạch khuyên nguyên chủ ở lại, miễn tiền thuê phòng và trợ cấp cho nguyên chủ học xong cấp ba, bình thường cũng sẽ bảo giúp việc làm thêm một phần cơm đưa tới gara cho đứa trẻ bổ sung dinh dưỡng.

Cũng là Hứa Mộ Trạch đã trải qua quãng thời gian đen tối mất đi cả ba lẫn mẹ kia cùng nguyên chủ.

Nguyên chủ vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, cũng quen ở bên Hứa Mộ Trạch nên hết lần này tới lần khác bị làm tổn thương vẫn không từ bỏ được.

Về sau nữa Hứa phu nhân nhận ra hai người mập mờ không rõ, cảm thấy do nguyên chủ làm hư con trai, khiến con trai mình biến thành đồng tính luyến ái. Bà ta cho rằng ân tình bao năm qua của mình lại nuôi ra một kẻ vong ân phụ nghĩa, thế là cốt truyện đi tới bước như ngày hôm nay.

Bùi Úc rơi vào tình thế khó xử.

Cậu muốn cứu bà nội thì phải để Hứa Mộ Trạch cướp được hợp tác.

Hứa Mộ Trạch cướp được hợp tác thì Chu Dã sẽ nổi điên trở lại rồi hành hạ cậu.

Bây giờ cậu có nên nói với Hứa Mộ Trạch rằng Chu Dã đã biết tất cả kế hoạch của hắn ta, để hắn ta nghĩ cách khác ngăn cản Chu Dã không?

Lông mi Bùi Úc khẽ run lên, cậu thả lỏng ấn đường đang nhíu chặt, sắc mặt bình tĩnh, ngón tay thon dài trắng nõn thao tác trên màn hình điện thoại, xóa chữ A ghi chú đằng trước tên hai người này đi.

Cậu sẽ không để Hứa Mộ Trạch đạt được mục đích.

Nếu Chu Dã thành công thì giao dịch giữa họ vẫn còn, cậu vẫn có thể thương lượng để cứu bà nội.

Nếu Hứa Mộ Trạch thành công thì không ai có thể cứu cậu lúc nước sôi lửa bỏng.

Cuối cùng là một chấm đỏ nhỏ.

B. Thầy Vương, nghệ thuật Hội Tâm: Thầy Bùi, hôm nay cậu có đi làm không? Tôi giúp cậu xử lý chuyện chuyển chính thức, hiệu trưởng nói lương tháng này dựa theo chức vụ chính thức để phát đó, chúc mừng.

Bùi Úc đọc xong khóe miệng cong cong.

Buồn ngủ thì được tặng gối đầu, cậu còn đang lo năm nay nguyên chủ vừa tốt nghiệp, không biết có tiền hay không đây.

Nguyên chủ học đại học chuyên ngành hội họa Trung Quốc, theo cách nói trong sách thì tài năng hội họa của nguyên chủ rất giỏi, trước khi tốt nghiệp còn nhận được offer của học viện mỹ thuật đứng đầu nước ngoài, đáng tiếc đã từ bỏ vì muốn ở lại giúp tra công, làm việc trong một cơ sở đào tạo mỹ thuật.

Giáo viên dạy vẽ vỡ lòng của Bùi Úc là bà nội Lê Nguyên, người thân chú bác trong nhà cũng rất nhiều người làm nghệ thuật. Từ bé cậu đã được nuôi dưỡng trong nhà, ít khi ra ngoài nên cũng chỉ dựa vào thú vui này để tiêu hao thời gian, ngày dồn tháng chứa đã giỏi lại càng giỏi hơn, có khá nhiều thành tựu, tiếp tục đi làm giúp nguyên chủ là không thành vấn đề.

Thế nhưng có muốn chuyển chính thức hay không thì Bùi Úc vẫn đang băn khoăn. Ngộ nhỡ Chu Dã thất bại thì cậu sẽ phải nhanh chóng chạy trốn, chắc không thể tiếp tục làm ở trung tâm này…

Nghĩ như vậy, Bùi Úc mở alipay* ra, sau khi thấy số dư 0, huabei* nợ 3000, nuốt trở lại trong bụng.

*Alipay: Ví điện tử giúp người tiêu dùng thanh toán các giao dịch trực tuyến như mua sắm online, thanh toán hóa đơn sinh hoạt, mua vé máy bay, nạp tiền điện thoại, thanh toán thẻ game…

*Huabei (Ant Credit Pay): Sản phẩm thẻ tín dụng ảo cho phép người sử dụng vay tiêu dùng.

Hóa ra cuộc sống không có tiền khó khăn đến thế, trong lòng quý công tử Bùi Úc lạnh lẽo thê lương.

Cậu lặng lẽ mở wechat, trả lời thầy Vương lát nữa sẽ đến ngay.

Miễn cưỡng dùng huabei gọi một bát mì nước lèo rẻ nhất, Bùi Úc cơm no áo ấm từ bé, bây giờ thay đổi cơ thể trông vẫn vô cùng khí chất, ngồi ở một góc trong cửa hàng cẩn thận thưởng thức.

Trong lúc đó có một em gái nhỏ thấy thích vẻ đẹp của Bùi Úc, lặng lẽ ngượng ngùng bê một đĩa gà rán tiêu đặt lên bàn cậu.

“Cửa hàng tặng kèm miễn phí ạ.” Em gái nhỏ cười ngọt ngào.

Sau đó cô trông thấy nụ cười ngọt nhất thế gian này.

“Cảm ơn.” Nụ cười của Bùi Úc xuất phát từ đáy lòng, cậu nhìn ra được cửa hàng thấy cậu khó khăn không có tiền nên tốt bụng tặng cho.

Hơn nữa cơ thể của cậu ở kiếp trước không được khỏe, thực đơn ngày nào cũng ít muối ít dầu, càng miễn nói đến những đồ chiên rán này, ngay cả sờ vào cũng không được sờ. Cậu cẩn thận nhấm nháp một miếng, chỉ cảm thấy vị giác đều được khai thông, đồ chiên quả thật là mỹ vị thần tiên.

“Đây là món ngon nhất mà tôi từng ăn đó.”

Bùi Úc cảm ơn tự đáy lòng, em gái nhỏ lại cảm thấy đau lòng khó hiểu.

Em gái nhỏ quay lại quầy thu ngân, ánh mắt tỏa sáng thì thầm với đồng nghiệp: “Một miếng gà rán mà lại là món ngon nhất mà anh ấy từng ăn, cậu nói xem liệu lương của tớ có đủ để bao nuôi anh ấy không?”

Đồng nghiệp trợn mắt nhìn cô, “Cậu nhìn khí chất kia, bộ quần áo kia của anh ta đi, vừa nhìn đã biết là tiểu thiếu gia ở nhà không được ăn đồ ăn nhanh. Ngày ngày ăn sơn hào hải vị, thỉnh thoảng ăn đồ ăn nhanh nên mới cảm thấy mới lạ thôi.”

Em gái nhỏ mất mát bĩu môi, sau đó lại hăng như cắt tiết gà mà nói: “Cũng đúng, anh ấy ngày ngày nhìn những tiểu thư giàu có đó, kiểu em gái tiệm mì như tôi chắc sẽ khác!”

Đồng nghiệp: “…”

Khi bọn họ đang thảo luận, Bùi Úc cũng nhận thấy bộ quần áo trên người mình quá chói mắt.

Bộ âu phục này bất luận là về chất liệu hay chế tác thiết kế đều không tồi, tuyệt đối không phải thứ mà thực tập sinh vừa tốt nghiệp sắp thành nhân viên chính thức có thể mua được, chắc là Hứa Mộ Trạch đặt mua.

Bùi Úc ăn hết mì và gà rán, sau khi thỏa mãn thì cậu lại tới quầy thu ngân gửi lời cảm ơn, sau đó tìm một cửa hàng quần áo giá cả phải chăng, dùng huabei mua một chiếc áo phông và một chiếc quần bình thường.

Cần tiết kiệm thì phải tiết kiệm, cần tiêu cũng phải tiêu.

Năng lực tại thân, không sợ không kiếm được tiền.

Trung tâm nghệ thuật quốc tế Hội Tâm có vài cơ sở ở Hoa thị.

Bùi Úc không rõ nguyên chủ làm việc ở nơi nào, cậu mở danh sách bạn bè, quả nhiên nhìn thấy lúc bọn họ đăng bài tuyên truyền có kèm theo định vị.

Cậu bấm vào xem thì thấy vị trí cách nơi này rất xa, không có xe buýt và tàu điện ngầm chạy thẳng, tất cả đều phải chuyển trạm.

Sợ trễ thời gian nên Bùi Úc chỉ đành nhịn đau dùng huabei bắt taxi.

Sau khi đến Hội Tâm cậu vào phòng nhân sự, vừa làm hồ sơ chuyển chính thức vừa tán gẫu, lúc này Bùi Úc mới biết nguyên chủ đã nghỉ phép mấy ngày.

Đoán chừng thầy hiệu trưởng cho rằng nguyên chủ không muốn làm, sợ để mất một thầy giáo mới tốt như vậy nên vội vàng bảo phòng nhân sự liên hệ với cậu, đề xuất lương tháng này sẽ được trả trực tiếp theo mức lương chính thức.

Bùi Úc nhìn mức lương trên hợp đồng, lương cơ bản là 4000 tệ, phí lên lớp là 100 tệ một giờ, trong lòng cậu thầm tính toán. Trừ đi hai thứ ba nghỉ, từ thứ tư đến thứ sáu chỉ có tiết buổi tối, còn lại thứ bảy chủ nhật sẽ nhiều tiết hơn.

Cho dù cần cù một chút, liên tục lên lớp thì một tháng cũng chỉ được sáu bảy nghìn tệ?

Bùi Úc không biết giá cả thị trường ở Hoa thị này như thế nào, có lẽ đối với một thực tập sinh vừa lên nhân viên chính thức thì đã coi như ổn rồi?

Nhưng nếu để cho cậu chạy trốn thì hình như còn thiếu rất nhiều.

Cậu vẫn nên tìm thêm nghề phụ, tiện thể nâng cao danh tiếng hơn một chút, có lẽ khi đó học phí cũng sẽ tăng theo.

“Ngày mai đi làm không? Bọn trẻ đều rất nhớ cậu đấy.” Nhân sự thăm dò hỏi.

Bản thân Bùi Úc cũng không xác định được, điều này còn phụ thuộc vào thành bại của Chu Dã và kết quả đàm phán của cậu với hắn.

“Tiểu Bùi, có phải cậu đang gặp phiền phức gì không?”

Bùi Úc còn chưa kịp trả lời thì một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi hào hoa phong nhã nhanh chóng bước vào phòng, còn vội vàng đóng cửa lại.

Nhận sự bị dọa giật mình, đứng dậy hỏi: “Hiệu trưởng, sao thế?”

Hóa ra là hiệu trưởng, Bùi Úc cũng đứng dậy theo, nói: “Không, chỉ là trong nhà có chút việc cần giải quyết.”

Hiệu trưởng hơi nhíu mày nhìn Bùi Úc, cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Cậu có muốn tránh đi một lúc không? Bên ngoài có một người đàn ông nói muốn tìm cậu, tôi thấy hắn ta mặt mày dữ tợn, trông không giống người tốt lắm.”

Mặt mày dữ tợn?

Bùi Úc căng thẳng.

Trò chuyện lâu như vậy, có lẽ cuộc họp hợp tác bên kia cũng đã kết thúc có kết quả rồi, người đàn ông mặt mày hung dữ này là ai đây, còn chạy tới đây để bắt cậu?

Cho dù là ai thì hình như như đều không phải chuyện tốt.

Bùi Úc điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nói, “Không sao, tôi ra ngoài xem thử.”

Hứa Mộ Trạch và Chu Dã đều không phải người mà trung tâm này có thể trêu chọc vào, đừng nên liên lụy người vô tội thì hơn.

Hiệu trưởng còn muốn đi theo khuyên nhủ, Bùi Úc vừa mở cửa thì người đàn ông mặt mũi hung tợn kia đã đứng ở trước cửa.

“Chim hoàng én, ai cho phép cậu chạy lung tung?” Sắc mặt Chu Dã thâm trầm, ỷ vào thân hình cao lớn cúi đầu nhìn chằm chằm Bùi Úc, ánh mắt nguy hiểm.

Lại là một cái đầu đầy dầu, một bộ âu phục rộng lớn không vừa người, dáng vẻ trông như đại ca xã hội đen của một địa bàn nhỏ bé.

Bùi Úc ngẩn người mất một lúc.

Không nên thế này mới đúng.

Cậu đã giúp Chu Dã vượt qua hết thảy cạm bẫy, tuyệt đối ổn định được thời gian, thế mà vẫn bị thua Hứa Mộ Trạch sao?

Lẽ nào đây chính là hào quang nam chính trong truyền thuyết, cốt truyện của nguyên tác căn bản không thể thay đổi được?

Chắc là từ nhỏ lớn lên trong núi nên đã quen với việc không câu nệ, Chu Dã luôn có một loại tác phong côn đồ như có như không trên người, rõ ràng nhất là khi hắn sầm mặt hung dữ, vừa nhìn đã biết không phải người dễ trêu chọc.

Thiết lập nhân vật phản diện vô cùng tốt.

Nhân sự chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, hai chân mềm nhũn ngồi trở lại ghế. Hiệu trưởng cảm thấy tình hình không ổn, đứng sau lưng Bùi Úc lén lút duỗi tay kéo áo cậu, ra hiệu cậu cẩn thận một chút.

Bùi Úc biết rõ đây không phải nơi để đàm phán, tỉnh bơ hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Dã.

“Nói bao nhiêu lần rồi, tôi tên Bùi Úc, không phải chim hoàng én.”

Nói xong, Bùi Úc mỉm cười quay đầu lại, nhỏ giọng nói với hiệu trưởng: “Ngại quá, đây là đứa con ngốc của một người bà con xa, đầu óc không bình thường, nói chuyện cũng không lưu loát. Bà ấy nhờ tôi chăm sóc mấy hôm, chắc không thấy tôi đâu nên đi tìm, tôi đưa anh ta về trước đã.”

Lúc này Bùi Úc cảm thấy rất may mắn vì tiếng phổ thông của Chu Dã cực kỳ không đạt chuẩn, vậy mới có thể để cậu bịa chuyện lần này. Đoán chừng đám người hiệu trưởng căn bản không biết “chim hoàng én” là gì.

Để hiệu trưởng yên tâm, Bùi Úc cười ha ha nắm lấy cánh tay Chu Dã, vừa cứng rắn kéo hắn đi vừa khẽ nói: “Có gì thì từ từ nói, tất cả đều có thể thương lượng, đều có thể giải quyết, đừng nóng vội.”

Hiệu trưởng đứng phía sau nhìn theo, trong lòng vẫn đang lo lắng nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không thì nghe thấy giọng nói tức giận vô cùng của Chu Dã truyền tới từ phía xa xa.

“Tôi mược kệ!”

Hiệu trưởng: ???

Cẩn thận lắng nghe, chắc ý là “Tôi mặc kệ”?

Xem ra thực sự là một đứa ngốc đang cáu kỉnh mà thôi, bằng không làm gì có xã hội đen nào nói chuyện như thế chứ?

Mặc dù trông Chu Dã vẫn rất hung ác nhưng Bùi Úc rõ ràng có thể cảm nhận được hắn đã nhượng bộ, vẫn còn cơ hội để đàm phán, nếu không hắn to con như vậy, cậu căn bản không thể kéo nổi hắn.

Tới bãi đậu xe, Chu Dã nhét Bùi Úc vào ghế lái phụ rồi đóng sầm cửa lại, Bùi Úc cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình cũng sắp nổ tung.

Nói thật, cậu sợ rồi.

Phản diện dù sao cũng là phản diện, là cậu đã đặt quá nhiều hy vọng.

Lúc trước còn đang lập kế hoạch thăm dò chạy trốn, hiện tại trực tiếp bị nhét vào trong xe, khó mà chạy nổi…

Chu Dã ngồi vào trong, khóa cửa xe, tim Bùi Úc lại nhảy thót theo.

Cậu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, trời không tuyệt đường người. Cậu đã đọc nguyên tác, có thể giúp Chu Dã rất nhiều chuyện. Cậu có điều kiện để thương lượng, nếu Chu Dã là người thông minh thì không nên đυ.ng vào cậu.

Nghĩ như vậy, Bùi Úc bình tĩnh lại một chút, nhìn thẳng Chu Dã đánh đòn phủ đầu!

“Ai bảo anh cứ muốn lái xe đi! Bị tắc đường chứ gì!”
« Chương TrướcChương Tiếp »