Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cách Phản Dame Của Pháo Hôi Khi Xuyên Vào Tiểu Thuyết Tra Công Tiện Thụ

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phản diện tiếp tục chuyển nhà, bà nội bưng bát trứng chần qua, liếc nhìn bóng lưng Chu Dã.

“Tiểu Úc à, bà nội có chuyện không hiểu lắm.”

Bùi Úc vui vẻ nhận lấy bát trứng chần, cười hỏi: “Chuyện gì ạ, bà nói đi, cháu sẽ giải thích.”

Bà nội nhìn cháu trai ăn trứng chần, vân vê tạp dề, úp úp mở mở, “Đàn ông cũng có thể thích đàn ông à?”

“Phụt.”

Miếng trứng chần của Bùi Úc suýt chút nữa phun ra ngoài, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bà.

“Bà biết gì rồi ạ?”

Bà nội cũng ngại nói ra, chỉ gật đầu tỏ ý mình đã biết.

Bùi Úc bỏ thìa xuống, vẻ mặt hơi bối rối.

Cậu không biết bà nội biết chuyện của nguyên chủ và Hứa Mộ Trạch từ khi nào, trong nguyên tác viết cũng rất vội vàng, lúc HE cùng nhau đến nhà bà nội nói ra chuyện này, vẻ mặt bà nội thấu hiểu khoan dung, chỉ hy vọng cháu trai được hạnh phúc.

Lẽ nào thực ra bà đã sớm nhìn ra?

“Bà nội, con không giấu bà, nhưng chuyện này đã trôi qua rồi, bà nghe vậy thôi chứ đừng bận tâm.”

Bùi Úc vừa nói vừa nắm tay bà nội tới ngồi xuống chiếc ghế sô pha cuối cùng còn sót lại, chọn lựa nói rõ ngọn nguồn về mối quan hệ tình cảm giữa nguyên chủ và Hứa Mộ Trạch. Sợ bà nội nghĩ rằng cậu vẫn nhớ nhung Hứa Mộ Trạch nên nói luôn việc mẹ Hứa Mộ Trạch không đồng ý và gây chia rẽ.

Vốn tưởng cháu trai và ông chủ có chuyện, bà nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, kết quả nghe xong thì sắc mặt tái mét, tức giận đùng đùng.

“Cô ta cảm thấy con làm hư Hứa Mộ Trạch cho nên sau này đối với con không tốt?”

Bùi Úc cười khẽ, “Bà đừng giận, con không thích Hứa Mộ Trạch nữa.”

Bà nội nhìn cháu trai, vô cùng đau lòng vỗ vỗ tay cậu, cẩn thận hỏi dò: “Vậy… Con còn có thể thay đổi được không? Hay là sau này cũng chỉ có thể thích đàn ông?”

Bùi Úc ngây người.

Chuyện này… Cậu độc thân một đời, ngay cả dùng tay cũng chưa từng làm, bản thân cậu cũng không biết sau này sẽ thích đàn ông hay phụ nữ, hay là lại tiếp tục độc thân cả đời nữa.

Bà nội nhìn vẻ mặt cậu bối rối, cảm thấy mình đã nói những lời không nên nói nên càng đau lòng hơn, vội vàng ôm lấy cháu mình.

“Không sao không sao, bà không để ý, bản thân con vui là được.”

Bùi Úc lắng nghe, khóe miệng bất giác cong lên, vành mắt hơi nong nóng.

Tốt quá, tốt như bà nội kiếp trước của cậu, cậu ở thế giới xa lạ này cũng có người thân thương yêu.

Buổi chiều Bùi Úc ra ngoài từ sớm, đi cắt tóc trước.

Mùa hè để tóc dài quá nóng, hơn nữa đây là sở thích của Hứa Mộ Trạch, không phải sở thích của bản thân nguyên chủ.

Cắt tóc xong cậu đến Hội Tâm làm việc, sập tối hôm nay có một tiết học.

Khi đến Hội Tâm, hiệu trưởng còn tốt bụng quan tâm Bùi Úc một hồi, xác định cậu không gặp phải rắc rối gì mới yên tâm.

Thế nhưng sau khi tiết học kết thúc, Bùi Úc vừa tiễn các bạn nhỏ thì hiệu trưởng lại tìm đến cậu, vẻ mặt bất lực.

“Tiểu Úc, có một người đàn ông mặt mũi bầm dập tìm cậu. Cậu chắc chắn mình không gặp phải phiền phức gì chứ?”

Nhắc tới mặt mũi bầm dập, gần như Bùi Úc liền có thể đoán được đó là ai.

“Không có không có hiệu trưởng yên tâm đi.”

,

Hiệu trưởng gật đầu, xua tay: “Buổi tối cậu cũng không có tiết, có việc thì đi xử lí đi.”

Bùi Úc nói cảm ơn xong thì đi tới sảnh tiếp tân Hội Tâm, quả nhiên nhìn thấy Hứa Mộ Trạch khóe miệng tím bầm đang ngồi ở đó.

Phản diện ra tay ác thật nha.

Bùi Úc phớt lờ gã, cũng không muốn ở đây nói chuyện với gã nên trực tiếp đi ra ngoài.

Hứa Mộ Trạch trông thấy vội vàng đuổi theo.

Xuống dưới lầu Bùi Úc mới dừng lại, liếc nhìn Hứa Mộ Trạch, dứt khoát nói: “Sau này đừng tới tìm tôi nữa, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì.”

Phải tránh xa tên cặn bã này thật sớm, ứng phó với một phản diện đã rất mệt mỏi rồi, Bùi Úc không muốn có bất kỳ tình tiết nào liên quan tới tên khốn này nữa.

Ánh mắt Hứa Mộ Trạch tràn đầy nhớ nhung và đau lòng, nghe những lời này thì lập tức trở nên khó hiểu và bất mãn.

Gã ba bước thành hai, đi qua nắm lấy vai Bùi Úc, nhìn mái tóc ngắn của cậu bỗng chốc sững người, đột nhiên chất vấn: “Sao em lại cắt tóc?”

Bùi Úc ngay lập tức bật cười.

Chu Dã nói Hứa Mộ Trạch lo cho cậu đến mức nào, kết quả rõ ràng gã biết cậu ở chỗ phản diện chịu bao nhiêu khổ cực, cũng không bằng việc mái tóc không còn giống bạch nguyệt quang càng khiến gã để tâm hơn.

“Bởi vì người kia không thích.” Bùi Úc bất ngờ thu lại ý cười, ánh mắt lạnh như băng, gỡ tay Hứa Mộ Trạch ra quay người rời đi.

Hứa Mộ Trạch lại kéo lấy Bùi Úc, “Ai? Chu Dã? Bùi Úc em bị cuồng ngược đãi à? Nó đối xử với em như vậy mà em còn cắt tóc vì nó?”

“Người kia” mà Bùi Úc nói là chỉ nguyên chủ, nhưng cậu sẽ không giải thích cho Hứa Mộ Trạch.

“Anh đối với tôi có bao nhiêu tốt? Hạ thuốc tôi, tặng tôi ngủ cùng với Chu Dã? Cưỡng ép bà nội tôi để uy hϊếp tôi? Dùng tôi làm thế thân cho Bạch Trạch?”

Mỗi câu chất vấn của cậu, ánh mắt Hứa Mộ Trạch sẽ trừng lớn thêm một chút.

“Em đang nói gì thế? Hạ thuốc gì? Cưỡng ép bà nội gì? Cái gì…” Hai chữ Bạch Trạch, cuối cùng Hứa Mộ Trạch cũng không nói ra.

Bùi Úc cười khẽ, cậu không muốn tiếp tục vòng vo với Hứa Mộ Trạch, “Có thời gian ở đây diễn kịch, không bằng quay về hỏi mẹ anh đã làm những gì đi.”

“Em nói rõ cho anh.”

Hứa Mộ Trạch nắm chặt Bùi Úc, trước sau không chịu buông tay, dùng sức đến mức gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.

Bùi Úc bị gã nắm đau, im lặng không nói liếc nhìn nhân viên bảo vệ cách đó không xa, suy nghĩ về việc nhờ giúp đỡ.

“Thả chim hoàng én của tau ra!”

Theo tiếng tức giận hét lên, xe của Chu Dã vững vàng dừng ở ven đường, hắn hung hăng lao xuống xe, chụp lấy cổ tay Hứa Mộ Trạch, nhân lúc gã bị đau nhanh chóng đoạt lấy chim hoàng yến.

Chu Dã mặc kệ Hứa Mộ Trạch, chỉ nắm lấy Bùi Úc phẫn nộ trừng: “Chim hoàng én! Tôi đã nói không được phép gặp Hứa Mộ Trạch! Đúng là cần phải trừng phạt cậu!”

“Chu Dã! Mày đừng làm tổn thương em ấy!”

Hứa Mộ Trạch muốn đi qua giành, nhưng công tử nhà giàu được nâng niu từ bé sao có thể so với phản diện ngang ngược sống trên núi từ nhỏ.

“Tau cứ làm.”

Bùi Úc: …

Không phải bôi tương cà nữa?

Sắc mặt Chu Dã đen xì, nhét Bùi Úc vào ghế phụ rồi mới nhìn về phía Hứa Mộ Trạch.

“Mày còn đυ.ng tới chim hoàng én của tau nữa thì tau sẽ cố ý cướp việc kinh doanh của nhà mày!”

Nói xong lập tức đóng cửa, khởi động xe rời đi, hành động liền mạch lưu loát.

Trên xe, biết phản diện muốn trừng phạt mình, Bùi Úc sợ hắn nghĩ ra chiêu trò mới vội vàng tự mình đề xuất.

“Là gã tự tới tìm, tôi đã rất cố gắng vùng vẫy nhưng sức tôi yếu, anh biết mà. Trở về tôi sẽ lập tức vẽ bích họa, không ăn cơm tối, hình phạt này có được không?”

Phản diện đầy một bụng muốn nói: …

Lời đều bị chim hoàng yến nói hết rồi, nhất thời không biết còn có thể nói thêm cái gì.

“Bữa tối vẫn phải ăn, nếu không thì lần sau gặp phải nó vẫn vùng vẫy không nổi, cậu quá yếu.”

Bùi Úc: …

Trọng điểm kỳ quặc của phản diện.

Hứa Mộ Trạch bị bỏ mặc tại chỗ, vốn còn rất tức giận vì Bùi Úc thay đổi kiểu tóc, hiện tại thấy Chu Dã thô bạo với cậu như vậy lại bắt đầu lo lắng.

Nghĩ tới những lời Bùi Úc chất vấn gã, Hứa Mộ Trạch vội vã lái xe về nhà muốn hỏi mẹ.

Lúc gã vừa đến cửa nhà thì trông thấy bà nội không biết đã tới từ bao giờ, bị chặn ở ngoài cổng sắt, đang chửi bới.

“Triệu Mỹ Phụng! Cô trốn trong đó không lên tiếng! Lão và cô phải phân rõ phải trái! Tiểu Úc nhà lão lúc cấp ba bị con trai ngoan của cô dụ dỗ! Là con trai ngoan của cô biến cháu trai của lão thành đồng tính luyến ái! Cô còn mặt mũi trách cháu lão!”

“Triệu Mỹ Phụng! Dưa hấu lão cho cô để cho lợn ăn! Con trai cô vốn chính là đồng tính luyến ái! Làm hư cháu lão còn lấy oán báo ơn! Đồ thối tha không biết xấu hổ! Đừng tưởng rằng có ít tiền thối tha là giỏi lắm!”

“Cả nhà trứng ung! Cho chút ân huệ liền không coi cháu lão là người phải không? Triệu Mỹ Phụng! Cô có giỏi thì ra đây đối chất! Cháu lão có lỗi gì với nhà các người!”

Hứa Mộ Trạch ban đầu rất vui mừng khi nhìn thấy bà nội, nghe xong lại lặng lẽ lái xe sang hướng khác, không dám xuống xe.

Gã ngồi trong xe, hoài nghi cuộc đời.
« Chương TrướcChương Tiếp »