Chương 17: Cắt tóc

Bùi Úc vẽ tranh cả đêm, bữa tối ăn được vài miếng lại trở về phòng vẽ tiếp, cậu sợ không kịp buổi triển lãm đấu giá tranh của Hùng Hải.

Trong lòng Chu Dã vô cùng mong đợi thành phẩm, không dám quấy rầy chút nào, cũng tạm thời gác ý định bảo chim hoàng yến đổ nước rửa chân.

Lo bà nội ở không quen, muốn tìm cháu trai nên Chu Dã đã sắp xếp cho bà một căn phòng dưới lầu một, cạnh phòng Bùi Úc, còn mang cho bà một bộ quần áo và một bộ đồ ngủ mới.

Tất nhiên, đây là đồ buổi chiều Bùi Úc đã mua cho bà.

Bà cụ không biết, thấy Chu Dã sắp xếp cho bà căn phòng tốt như vậy đã rất hoảng hốt, chỉ lo mình làm bẩn phòng nhà người ta, lại trông thấy quần áo mới nữa, ánh mắt bà nội nhìn Chu Dã cũng thay đổi.

Ông chủ này thực sự là người tốt đấy!

Chưa kịp nói gì thì điện thoại của bà nội đã vang lên giọng hát cực to “Vận may tới, vận may của chúng ta tới~”.

Chu Dã chỉ cảm thấy màng nhĩ suýt nữa thì bị chọc thủng, thấy bà nội chậm rì rì móc điện thoại từ trong túi ra, nheo mắt nhìn cuộc gọi hiển thị nhưng lại chần chừ không nghe.

Họa sĩ không thể bị làm phiền, ngộ nhỡ đứt mất cảm hứng hội họa thì sao?

Cảm hứng đột nhiên bị gián đoạn, liệu thiếu niên xinh đẹp trong tranh của cậu có thiếu đi một chút linh khí hay không?

Bà nội không phải không nghe mà là không dám bắt máy.

Cuộc gọi tới hiển thị, Hứa Mộ Trạch.

Hứa Mộ Trạch và ông chủ này hình như là đối thủ của nhau, bà nội sợ làm Chu Dã mất hứng.

Hơn nữa cháu trai cũng đã nói, Hứa gia đối với cậu không tốt, bảo bà sau này đừng quan tâm họ nữa, ơn cần báo cháu trai đã báo đáp đủ cho họ rồi.

Nhưng mà bà nội trước nay đều là có điện thoại liền nghe, cũng không biết từ chối kiểu gì, thế là liền tạo thành cục diện xấu hổ này.

“Tắt… Tắt như thế nào?”

Sau khi một già một trẻ nhìn nhau vài lần, bà nội mới dè dặt hỏi.

Chu Dã nghe vậy vội vàng nhận lấy điện thoại, muốn ngắt máy ngay lập tức, không để ảnh hưởng tới chim hoàng yến vẽ tranh!

Nhưng sau khi vô tình liếc thấy cuộc gọi hiển thị, sắc mặt Chu Dã tối sầm.

Bà nội ôm chặt bộ quần áo mới, cảm thấy không ổn, may mà không nghe, bằng không càng không ổn.

“Lão và cháu lão sẽ không để ý nó nữa đâu!”

Chu Dã nhìn bà nội, bắt máy.

“A lô? Bà nội? Bà và Tiểu Úc đang ở cùng nhau à? Chu Dã có làm gì hai người không?”

Giọng nói khẩn thiết của Hứa Mộ Trạch truyền tới.

Chu Dã hừ lạnh một tiếng, nói: “Hứa Mộ Trạch, chim hoàng én đã là của tau rồi, mãi mãi đều là của tau, mày đừng nghĩ tới cậu ấy nữa, nếu không thì một quả đấm là chưa đủ đâu!”

Nói xong cũng không thèm nghe Hứa Mộ Trạch trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo cay nghiệt nhìn chằm chằm điện thoại của bà nội, giống như đó chính là Hứa Mộ Trạch, muốn nhìn ra một cái lỗ.

Trước đây hắn không cho phép chim hoàng yến quay về bên cạnh Hứa Mộ Trạch bởi vì Hứa Mộ Trạch bất nhân, hắn sẽ không để bọn họ được hời như vậy!

Bây giờ hắn càng không thể thả chim hoàng yến trở về. Tiểu bán tiên biết vẽ tranh, dù cho da thịt non mềm không biết làm thêm việc gì khác thì hắn cũng phải giữ lại bên cạnh! Thằng ngu mới tặng cho kẻ khác!

Trả điện thoại lại cho bà nội, Chu Dã dẫn bà đến phòng tắm, dạy bà cách sử dụng.

Toàn bộ quá trình bà nội đều ngây ra, bà vẫn không hiểu cháu trai nói cậu và ông chủ chỉ là quan hệ công việc, là chỉ công việc gì. Buổi tối thấy cháu trai ở trong phòng vẽ suốt, ban đầu đoán là chuyên vẽ tranh cho ông chủ, nhưng nghe xong cuộc điện thoại này bà lại cảm thấy không bình thường.

Bà biết ông chủ thích gọi cháu trai là “chim hoàng én”, mặc dù bà không biết tại sao cháu trai lại đổi thành tên này, nhưng ông chủ nói cháu trai vĩnh viễn là của hắn…

Kiểu nói này giống như thời trẻ bà cùng ông nó kết hôn, ông ấy nói “Cuối cùng em đã là của anh”.

Rất khó hiểu, hơn nữa ông chủ còn mua quần áo mới cho bà, không cần thiết mà?

Bà nội không dám mặc bộ quần áo mới kia, đi lấy bộ đồ buổi chiều đã giặt sạch sẽ.

Chu Dã trông thấy, hỏi: “Sao bà không mặc bộ quần áo mới Bùi Úc đã mua cho bà?”

Bà nội: “…”

Xem ra chỉ là hiểu lầm thôi.

Sáng hôm sau, lúc Bùi Úc còn đang ngủ say thì nghe thấy âm thanh loảng xoảng rất lớn ở bên ngoài, hình như là trong phòng khách.

Tối qua ngủ muộn nên Bùi Úc vẫn chưa ngủ đủ, lúc tỉnh dậy ngáp một cái, cả người còn hơi mơ màng.

Mở cửa phòng ra, vừa thấy cảnh tưởng bên ngoài thì càng ngơ hơn.

Chỉ thấy Chu Dã mặc áo ba lỗ, miệng hô “hây da” tràn đầy trung khí, toàn thân rắn chắc cơ bắp cuồn cuộn, cúi người vác một chiếc ghế sô pha đơn rất nặng trong phòng khách đi ra ngoài.

Bùi Úc: ???!!!

Chuyện gì đây? Thể dục buổi sáng?

Phản diện nhà giàu mới nổi bụng phệ đã nói đâu?

Bùi Úc sửng sốt đến tỉnh luôn, cậu nhìn xung quanh, hai mắt cũng phải trừng lớn, đồ đạc trong phòng khách đâu?

Vội vàng đi ra cửa nhìn, Lục Sát cả người mồ hôi nhễ nhại chạy lại.

“Bùi thiếu, cậu tỉnh rồi~”

Lục Sát vừa cười chào hỏi, vừa đi vào chuyển hai cái ghế ăn ra ngoài.

“Các người đang làm gì vậy?”

Lục Sát cười tít, nháy mắt ra hiệu với Bùi Úc, nhỏ giọng nói: “Chu tổng tốt với cậu thật đấy, sợ cậu không thích kiểu trang trí này nên đêm qua đã mua căn nhà bên cạnh đó! Căn kia đã lắp đặt đầy đủ, ở rất thoải mái.”

Bùi Úc: …

Sao cơ? Là do phản diện đột nhiên biết được chim hoàng yến đều là do nhà giàu dùng tiền nuôi dưỡng nên đột ngột đổi tính à?

Cậu không tin đâu.

Phản diện keo kiệt như thế, sẽ không mua nhà cho chim hoàng yến.

Lục Sát cười nói hai câu rồi xách ghế đi, xem ra là muốn chuyển sang căn bên cạnh.

Lúc Chu Dã trở lại thì thấy chim hoàng yến mặc đồ ngủ, mặt ngây ngốc đứng ở cửa, mái tóc mới ngủ dậy rối bù khiến cậu thêm vài phần biếng nhác, ngay cả gió sớm cũng không nỡ quấy nhiễu cậu, dáng vẻ yêu kiều không nói nên lời, nhìn cậu sững sờ một lúc.

“Chim hoàng én! Dậy rồi thì cùng chuyển nhà đi! Chỉ có cậu yếu ớt ngủ tới giờ thôi đó.”

Phản diện hoàn hồn, vừa nói vừa đi vào, lại vác bàn trà đi ra.

Bùi Úc tránh sang bên cạnh, tò mò: “Lục Sát nói Chu tổng đã mua căn nhà bên cạnh hả?”

“Đúng vậy, không phải cậu nói nơi này phải sửa sang đơn giản một chút thì mới có thể vẽ tranh à? Tôi không muốn tiêu số tiền kia vô ích.”

Bùi Úc: …

“Mua căn bên cạnh kia thì không tốn tiền à?”

Chu Dã khiêng bàn trà trên vai, nhìn Bùi Úc hừ lạnh một tiếng.

“Ban đầu tôi nhìn trúng căn kia, giá cả hai căn cũng tương đương nhau, nhưng Hùng nhị thiếu nói phong cách Syria này đẹp. Tôi sớm muộn gì cũng tìm nó tính sổ. Căn này tôi cũng bán rồi, còn kiếm thêm được chút tiền chênh lệch.”

Bùi Úc: …

Không hổ là phản diện keo kiệt, được lắm.

Biết liền, nhiều đồ như vậy cũng không nỡ tìm công ty chuyển nhà, trời nắng nóng tự mình vác qua, còn có thể tự nguyện mua nhà cho chim hoàng yến? Thư ký Lục thật là không hiểu ông chủ của mình.

Rửa mặt đánh răng xong, Bùi Úc thấy bà nội đang trong phòng bếp làm bữa sáng cho mọi người nên không làm phiền, lặng lẽ gia nhập đội ngũ chuyển nhà.

Các đồ nhỏ cơ bản đã được Lục Sát chuyển xong, Bùi Úc nhìn xung quanh, trông thấy một chậu cây phát tài rất to, đi qua chuyển.

Lá của cây phát tài không được cắt tỉa nên rất xum xuê, còn hơi lộn xộn, khi Bùi Úc cúi người muốn di chuyển thì mặt suýt tí nữa bị lá cây áp vào.

Chậu gốm rất to, bên trong chứa đầy đất, xem ra trọng lượng cũng không nhẹ, thế nhưng Bùi Úc không ngờ mình chỉ có thể xê dịch được hai bước, mới hai bước đã không chống đỡ nổi, phải đặt xuống một lát rồi lại tiếp tục.

Lúc Chu Dã trở về lần nữa thì thấy mặt chim hoàng yến vùi trong lá cây, hai tay nắm lấy hai bên thành chậu, miệng khẽ hô “hây da, hây da”, chậu cây lắc trái lắc phải trên mặt đất theo cậu, gian nan tiến về phía trước.

Phản diện: …

“Hắt xì!”

Bùi Úc không cẩn thận bị lá cây quẹt vào mũi hắt xì một cái, cậu vội bỏ chậu cây ra rồi đưa tay xoa xoa mũi.

Chu Dã bước tới nhìn, thấy trong lòng bàn tay chim hoàng yến có hai vết hằn đỏ đậm, mặt còn bị lá cây quẹt ra vài vết trắng.

“Được rồi được rồi, cậu đừng làm nữa, tôi tự chuyển, sao cậu lại yếu ớt như vậy chứ.”

Bùi Úc xoa tay, không phản bác, những thứ sót lại trong phòng đều là đồ lớn, cậu thực sự không thể chuyển được.

“Vậy Chu tổng vất vả rồi, tôi vẽ tranh tiếp nha, buổi chiều đi làm, ngày mai bắt đầu vẽ bích họa cho anh.”

“Đi làm?” Phản diện cau mày, “Cậu là chim hoàng én của tôi, còn có thể đi nơi khác làm việc?”

Bùi Úc: …

Đây… Ý là chim hoàng yến đã bị bán đứt à?

Nhưng chim hoàng yến nhà khác không cần đi làm là vì kim chủ cho tiền mà.

“Vậy… Mỗi tháng Chu tổng sẽ cho tôi tiền à?” Bùi Úc mỉm cười hỏi.

Quả nhiên, nét mặt phản diện kiểu “cậu nằm mơ hả”, cười lạnh hai tiếng.

“Cậu là chim hoàng én mà Hứa Mộ Trạch miễn phí cho tôi, tại sao tôi phải cho cậu tiền?”

Bùi Úc tiếp tục mỉm cười, buông tay, “Vậy tôi sống bằng cái gì đây?”

Phản diện dường như sửng sốt một lúc, không xác định hỏi: “Trước kia hắn là Hứa Mộ Trạch cho cậu tiền à?”

Hứa Mộ Trạch không đưa tiền cho cậu, bản thân nguyên chủ cũng không phải chim hoàng yến thật sự, chỉ là tạm thời bị tra công dùng để cám dỗ tên phản diện háo sắc.

Có điều để đạt được mục đích của mình, Bùi Úc không thuận theo chuyện này.

“Nhưng hai người trở mặt rồi, bây giờ tôi là chim hoàng yến của anh, Hứa Mộ Trạch không cho tôi tiền. Nếu Chu tổng không cho tôi ra ngoài làm việc thì chỉ có thể để anh mỗi tháng đưa tiền cho tôi thôi.”

Mặt phản diện chợt đen xì, phát hiện mình rơi vào tình thế khó cả đôi đường.

Hắn lặng lẽ so sánh thử, nghiến răng nói: “Đi làm đi, nhưng không được phép quay lại nhà Hứa Mộ Trạch, nếu không tôi nhất định sẽ trừng phạt cậu!”

Bùi Úc: …

Trừng phạt thế nào? Bôi tương cà lên người à?