Hứa Thanh Uyển bị người kéo đi cũng không phản kháng, chỉ biết ngơ ngác nhìn Tư Vũ, trên mặt không biết là ghen tị càng nhiều hay oán hận càng nhiều, cô không hiểu cũng không muốn hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này.
Kẻ thất bại đời trước giờ vẫn sống êm đẹp, còn cô... ngoại trừ dựa theo trí nhớ kết bạn với vô số quý nhân, tích cóp được một số tiền lớn trong tay, thuận lợi bước vào giới giải trí, từ đó về sau không hề có một chuyện nào khiến cô vừa lòng.
Kỷ Lâm lúc đầu thì lạnh nhạt, dần dà trở nên phiền chán cô, thậm chí tự mình lên tiếng khiến giới điện ảnh không ai dám nhận cô. Còn quý nhân sau sự cố cháy lần trước, từng người từng người tìm cớ tránh né, lúc đầu còn nói lấy tiền nâng đỡ, bây giờ một bóng người cũng không thấy.
Hứa Thanh Uyển không biết mình sai ở chỗ nào, đời này thật sự quá khác biệt với đời trước.
Cô bị bảo tiêu đưa lên một chiếc xe, Hứa Thanh Uyển kinh hồn táng đảm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, nếu cô không nhầm thì đây là đường đi đến tổng công ty Hoàn Nghệ. Hứa Thanh Uyển khẩn trương cực kì, nhỏ giọng hỏi: "Các anh... Rốt cuộc muốn làm gì, mấy người đang đưa tôi đi đâu vậy?"
Không biết vì sao, trong lòng cô vô cùng bất an, có cảm giác sắp mất đi thứ gì đó quan trọng. Đồng thời cô cũng cảm thấy không cam lòng, không phải chỉ là không cẩn thận bấu Chu Tư Vũ một chút sao, có cần đối xử với cô như vậy không?
Trong xe yên lặng cực kì, không một ai để ý tới Hứa Thanh Uyển khiến cảm giác bất an trong lòng cô càng ngày càng tăng, Ngũ gia nói "Đưa cô ta đi" rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ muốn gϊếŧ cô? Không, không thể nào, dù gì cô cũng là một minh tinh – là nhân vật của công chúng, kể cả Lục gia cũng không dám làm như vậy đâu......
Nhưng trong lòng Hứa Thanh Uyển lại rất rõ ràng, tất cả chỉ là cô tự mình an ủi mình thôi, nhưng nếu không suy nghĩ miên man cô nhất định sẽ bị không khí trên xe tra tấn đến điên mất. Lục gia một tay che trời, đời trước cô sớm đã biết không một kẻ nào đắc tội Lục gia mà có kết cục tốt cả, nghĩ đến đây, Hứa Thanh Uyển cảm thấy có chút hối hận, sớm biết như thế, lúc trước không nên quan tâm Chu Tư Vũ làm gì, mọi chuyện sẽ không đến mức dẫn lửa thiêu thân như bây giờ.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cửa tổng công ti Hoàn Nghệ, nơi này có vô số nghệ sĩ nổi tiếng ra ra vào vào thế nên rất nhiều paparazzi đều ngồi canh 24/ 24 ở ngoài cửa. Xong rồi, nếu chút nữa có ai nhìn thấy cô bị người kéo vào, danh tiếng của cô nhất định sẽ rơi xuống đáy vực!
Cũng may là bảo tiêu không có ý định "mời" cô xuống xe, hình như chỉ tiện đường tạt qua đây làm việc gì đó, Hứa Thanh Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không bao lâu, một thanh niên từ trong công ty bước ra, tài xế tập mãi thành quen xuống xe mở cửa bên ghế phụ, cung kính nói với hắn: "Tiểu thiếu gia, Ngũ gia nói cô gái này là người của ngài nên mặc cho ngài xử lý."
Người thanh niên kia "Ừ" một tiếng, giống như đã sớm biết chuyện này, không hề có chút ngoài ý muốn nào.
Hứa Thanh Uyển chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ ra, đây không phải tổng giám đốc của Hoàn Nghệ - Lục Tinh Châu sao?
Sau khi Lục Tinh Châu bước vào, xe một lần nữa lăn bánh, hắn nhìn qua kính chiếu hậu thấy Hứa Thanh Uyển đang vô cùng bất an, không khỏi nở nụ cười: "Cô là Hứa Thanh Uyển nhỉ? Cô cũng thật là, chọc ai không chọc lại đi chọc Chu Tư Vũ, thế này có khác gì tạo "công ăn việc làm" cho tôi."
Ngũ gia của bọn họ đối với cô gái kia nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, tuy rằng chính hắn cũng không cảm thấy như vậy, nhưng người ta có câu trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường, Lục Tinh Châu sao lại không nhìn ra, Ngũ gia sớm đã sủng Tư Vũ đến vô pháp vô thiên.
Nhắc đến Tư Vũ, Hứa Thanh Uyển oán hận cắn môi, nhưng lần này cũng không dám nói thành tiếng.
Lục Tinh Châu tiếp tục nói: "Hợp đồng của cô với Hoàn Nghệ chấm dứt tại đây, cô dựa vào Hoàn Nghệ kiếm được bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cho người lấy lại."
Hứa Thanh Uyển giống như sét đánh bên tai, nếu không phải bên cạnh có người kèm chặt thì cô đã nhảy dựng lên rồi: "Vì sao?! Lục tổng, tuy rằng ngài là tổng giám đốc nhưng cũng không thể không nói lý như vậy? Hợp đồng viết rõ ràng rành mạch là ký kết 5 năm, tôi cũng không làm sai điều khoản nào, nếu ngài muốn đơn phương chấm dứt hợp đồng thì phải bồi thường cho tôi gấp mười!"
Sau khi trọng sinh Hứa Thanh Uyển biết rõ một điều, Hoàn Nghệ về sau sẽ càng làm càng lớn, trở thành bá chủ giới giải trí, thế nên cô mới tìm mọi cách để ký được hợp đồng với Hoàn Nghệ, nếu không có chỗ dựa vững trãi này, con đường về sau chỉ sợ vô cùng khó đi...... Không, cô còn có con đường nào để đi chứ?
"Bồi thường cô?" Lục Tinh Châu giống như nghe thấy chuyện gì nực cười, hắn cũng không thèm quay đầu lại, ném một xấp văn kiện cho Hứa Thanh Uyển, lạnh lùng nói: "Những lời này phải là tôi nói mới đúng! Ai bảo cô không làm sai điều khoản nào, hợp đồng giấy trắng mực đen viết không được vu hãm hay bôi đen nghệ sĩ cùng công ty, cô làm gì Tư Vũ trong lòng cô rõ ràng. Người phải bồi thường là cô mới đúng, Hứa Thanh Uyển."
Trái tim Hứa Thanh Uyển như muốn ngừng đập, đây...là có ý gì? Chẳng lẽ có người biết được chuyện cô thuê người bôi đen Tư Vũ? Nhưng rõ ràng cô đã xử lý sạch sẽ, Vương Đổng cũng nói sẽ xử lý giúp cô, hẳn không để lại chứng cứ gì mới đúng.
Lục Tinh Châu bình tĩnh trả lời: "Bạn của cô, Vương Đổng của công ty Phong Thượng đã đưa bằng chứng cho tôi, không bằng cô với ông ta đến đây ba mặt một lời, xem rốt cuộc là ai hãm hại ai?"
Lại nói đến Vương Đổng, ông ta là một người rất biết thời thế. Sau khi quà gửi cho Tư Vũ toàn bộ đều bị ném ra ngoài, ông lập tức đi sưu tầm chứng cứ liên quan đến Hứa Thanh Uyển, đêm nay lại nhận được tin cô ta đắc tội Lục Ngũ gia, ông vội vội vàng vàng nộp số văn kiện này lên, chứng minh bản thân không hề liên quan gì đến Hứa Thanh Uyển, miễn bị cô ta liên lụy.
Hứa Thanh Uyển không thể ngờ người bỏ đá xuống giếng chính là người quan tâm chăm sóc cô nhiều nhất!
Lục Tinh Châu vẫn cảm thấy không đủ: "Chưa hết, cô còn tìm người hãm hại Hàn Điềm Điềm để đánh bóng tên tuổi. Nếu không phải tôi cho người ngăn lại, bản thảo kia chỉ sợ đã công khai ra ngoài."
Hứa Thanh Uyển vừa kinh vừa giận, chắc chắn là Chu Tư Vũ cáo trạng, cô tức muốn hộc máu: "Lục tổng, nhưng Hàn Điềm Điềm không phải nghệ sĩ của Hoàn Nghệ, chuyện này đâu có liên quan gì đến ngài?"
"Ai nói không liên quan?" Lục Tinh Châu chậm rãi nói: "Nghe đồn Hàn Điềm Điềm vừa hết hợp đồng với công ty cũ, đang đi tìm nhà mới. Ngày mai nhân viên của Hoàn Nghệ sẽ đi tìm cô ấy để thương lượng. Tôi lo lắng cho nghệ sĩ của công ty có gì là không được, còn cô, Hứa Thanh Uyển, kể cả không nhắc đến chuyện này, chỉ bằng chứng cứ trong tay tôi đủ để kiện cô ra tòa."
Khuôn mặt Hứa Thanh Uyển cắt không còn một giọt máu.
Lục Tinh Châu cho cô hai con đường, nhưng thực tế hai con đường này đều bị phá hủy, đắc tội Hoàn Nghệ, đắc tội Lục gia, cô bị đuổi khỏi giới giải trí, còn muốn bồi thường đến táng gia bại sản, còn có ai chịu giúp cô nữa chứ? Đám người cô quen đều là mấy con cáo già, tuyệt đối sẽ không làm một vụ mua bán không có lợi cho bản thân.
Lúc đầu Hứa Thanh Uyển còn lo rằng Lục Tinh Châu sẽ sử dụng vũ lực, nhưng phần văn kiện này đã đủ khiến cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần rồi. Chỉ có điều, cô thật sự không hiểu tại sao ông trời lại cho cô sống thêm một lần nữa. Sống lại để nhìn bản thân thua đến thảm hại sao?
"Hứa Thanh Uyển, cô chọn đi." Lục Tinh Châu nhìn chằm chằm cô, trong mắt chứa đầy ánh sáng lạnh: "Chấp nhận chấm dứt hợp đồng, đồng thời bồi thường tổn thất cho Hoàn Nghệ, hay là... trở thành kẻ thù của Lục gia?"
Hắn đã tính toán qua, tiền bồi thường vừa đủ với số tài sản Hứa Thanh Uyển đang nắm giữ, dù gì Lục gia cũng là dân kinh doanh, làm gì có chuyện chịu lỗ vốn bao giờ?
......
Tư Vũ ngoan ngoãn để Lục Ngũ gia "ôm" về nhà. Hứa Thanh Uyển bị lôi đi ngay trước mặt, cô rất muốn hỏi kết cục của cô ta sẽ thế nào, nhưng nhìn thấy sát khí còn chưa lui trên mặt hắn, Tư Vũ thông minh không dám hó hé nửa lời.
Hứa Thanh Uyển nhất định không tránh khỏi việc "đổ máu", nhưng Tư Vũ chẳng muốn quan tâm, cô tin tưởng Ngũ gia có chừng mực, so với Hứa Thanh Uyển, cô tất nhiên càng hướng về phía Ngũ gia, dù gì người ta đã giúp cô hả giận không phải sao?
Mãi đến khi đứng dưới nhà cô, hắn vẫn mặt lạnh không nói một chữ. Lục Ngũ gia theo thường lệ đuổi đám thuộc hạ đi, nắm tay Tư Vũ bước lên lầu.
Trong bầu không khí kỳ quái này, cô cảm thấy bất an lo sợ vô cùng, hồi nãy may là có Hứa Thanh Uyển gây rối nên Tư Vũ không cảm thấy gì, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai người, cô bất tri bất giác nhớ tới nụ hôn vừa rồi.
...... Lục Ngũ gia rốt cuộc muốn làm gì?
Sau khi về nhà, Tư Vũ dưới sự giám sát gắt gao của Ngũ gia uống xong một chén thuốc, chính cô cũng không biết lúc ở gần hắn số lần hộc máu của mình đã ít đi nhiều, tuy rằng vẫn cảm thấy khó chịu nhưng ở trong phạm vi có thể chịu đựng được, không đến mức hộc máu không ngừng nghỉ như hồi trước.
Tư Vũ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh cửa sổ. Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng lòng hiếu kì đã chiến thắng: "Lục Uyên Hòa, vừa nãy anh làm vậy... Là có ý gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Tư Vũ lại có chút hối hận, đây không phải thời điểm phù hợp để ra câu hỏi, chẳng may là cô suy nghĩ nhiều thì thật sự vô cùng vô cùng xấu hổ luôn á!
Cô còn đang vắt hết óc để lảng qua vấn đề khác, Lục Ngũ gia lại xoay người, chăm chú nhìn cô vài giây, một lúc sau thở dài một tiếng, biểu tình có chút bất đắc dĩ.
"Tôi đã nói rồi, em là của tôi."
Hắn tiếp tục nói:
"Hay lời này chưa đủ rõ ràng?"