Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Song Nghiên hung hăng mắng chửi Hứa Thanh Uyển một hồi mới cảm thấy trong lòng có chút vui sướиɠ, cô thấy Hứa Thanh Uyển che lại nửa bên mặt bộ dáng giận mà không dám nói gì, hừ lạnh: "Cô giả tạo vừa thôi! Hứa Thanh Uyển nếu cô còn dám xuất hiện trước mặt A Lâm tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô!"

Hứa Thanh Uyển cắn răng, người phụ nữ này thế nhưng vừa gặp đã đánh người, y hệt kiếp trước gặp người liền cắn không khác gì chó điên!

Nhưng để làm trò trước Kỷ Lâm, cô không những không thể đánh trả còn phải bày ra bộ dáng uất ức, đôi mắt lã chã chực khóc nhìn về phía Sở Song Nghiên: "Tôi không biết mình có xích mích gì với cô nhưng cô tự dưng hùng hổ đánh người cũng phải cho lý do chứ."

"Lý do? Cô còn muốn lý do? Không phải cô cố ý nhằm vào Chu Tư Vũ à, mua thuỷ quân khiến chị ấy dính scandal, cô có biết vì thế mà tôi đắc tội với ai không hả!" Sở Song Nghiên khó thở, giơ tay chuẩn bị cho cô ta một vả, cô bởi vì lời đồn ác ý do Hứa Thanh Uyển cố ý thả ra nên đắc tội Lục Ngũ gia, còn không biết gặp chuyện gì về sau, Hứa Thanh Uyển còn không biết xấu hổ hỏi cô lý do?

"Sở Song Nghiên, cô bình tĩnh một chút." Kỷ Lâm nhíu mày cản lại cô. Kỷ Lâm tuy rằng chán ghét Hứa Thanh Uyển nhưng hắn không chấp nhận được chuyện có người trong nhà hắn bị đánh, nhưng lời vừa rồi của Sở Song Nghiên lại khiến hắn chú ý:"Nãy cô nhắc tới chị Tư Vũ?"

"Nghiên Nghiên, con quen Chu Tư Vũ?" Vừa rồi động tác của Sở Song Nghiên quá nhanh, Đoạn Như Lan lúc này mới phản ứng lại, bà cực kỳ mẫn cảm với cái tên Chu Tư Vũ, kinh nghi bất định hỏi.

Sở Song Nghiên lại nghẹn. Cô phải nói thế nào bây giờ, chẳng lẽ nói cô chạy tới trước mặt Tư Vũ kiêu ngạo rồi bị vả mặt? Quá mất mặt!

"Vị Sở tiểu thư này, tôi cảm thấy hình như cô có chút hiểu lầm." Hứa Thanh Uyển ôn hòa nói, dù cô cực kì hận Sở Song Nghiên nhưng vẫn cố gắng kìm nén, còn phải cố cười giả tạo: "Tôi là bạn của Tư Vũ..."

Nếu lúc trước Sở Song Nghiên bởi vì tình báo giả của Hứa Thanh Uyển mà tức giận, giờ phút này lại cực kì khinh thường cô. Bạn bè sao, Hứa Thanh Uyển mặt dày thật sự, mọi nơi mọi chỗ đều muốn bôi đen người ta cũng được gọi là bạn bè?

"Đúng vậy Nghiên Nghiên, tại sao con có thể đánh người vô cớ như thế, con mau xin lỗi Hứa tiểu thư đi." Sở Song Nghiên không dám tin nhìn về phía Đoạn Như Lan xưa nay luôn nuông chiều mình, lại thấy bà thở dài, khuyên giải an ủi: "Chu Tư Vũ không phải người tốt gì đâu, nó không sạch sẽ, lúc nào cũng muốn trèo cao, nếu con quen nó bác khuyên con nên sớm chặt đứt quan hệ, chẳng may về sau nó lại liên lụy tới con."

"Mẹ, đủ rồi!" Kỷ Lâm nhăn lại mày, Sở Song Nghiên vốn dĩ đã có địch ý với chị gái, Đoạn Như Lan nói vậy chẳng phải là lửa cháy đổ thêm dầu......

Nhưng ngoài dự kiến của Kỷ Lâm, vẻ mặt Sở Song Nghiên khó hiểu hỏi lại: "Bác đang nói gì vậy, Chu Tư Vũ còn cần trèo cao gì nữa?"

Cành cây cao nhất đã bị Tư Vũ bẻ, còn trèo lên đâu nữa?!

Đoạn Như Lan sửng sốt nhưng cũng không để trong lòng, trong suy nghĩ của bà Tư Vũ là một con nợ không ai muốn, đời này chắc chắn không có cơ hội bước vào nhà cao cửa rộng nên bà không coi lời Sở Song Nghiên ra gì: "Nghiên Nghiên con đừng bát nháo, chắc con không biết thân phận bẩn thỉu của nó, bác chỉ muốn tốt cho con......"

Kỷ Lâm không thể nghe nổi nữa, Đoạn Như Lan là mẹ ruột hắn không sai - hắn không thể đánh không thể mắng, nhưng Tư Vũ cũng là chị ruột của hắn, hắn không cho phép ai tùy ý bôi nhọ cô!

"Mẹ, con còn có việc, đi trước." Kỷ Lâm cầm lấy áo khoác không chút do dự bước ra ngoài cửa lớn, lúc đi ngang qua người Hứa Thanh Uyển còn nhìn cô một cái, nói nhỏ chỉ có hai người nghe được:"Còn cô, lời cảnh cáo vừa rồi của tôi không phải nói suông, tự giải quyết cho tốt."

"A Lâm, A Lâm từ từ, em có việc muốn hỏi anh, A Lâm!" Sở Song Nghiên vội vàng đuổi theo, đáng tiếc lại chậm một bước, Kỷ Lâm đã ngồi lên xe đi trước, cô không khỏi dậm chân, vẻ mặt buồn chán. Hỏng, vốn định thông qua Kỷ Lâm để cầu xin Tư Vũ năn nỉ Lục Ngũ gia, đều do tiện nhân Hứa Thanh Uyển trong ngoài không đồng nhất kia!

......

Người bị nhớ thương - Tư Vũ lúc này đang nơm nớp lo sợ, bị Lục Ngũ gia mang về đống biệt thự vùng ngoại ô.

Nãy Lục Ngũ gia ép cô uống viên thuốc đắng chét kia hình như vừa mới cướp được ở đâu, tác dụng rất lớn, sau khi Tư Vũ uống xong, bị tên bệnh thần kinh kia ôm vào lòng ngồi xe một đường thế nhưng không có cảm giác muốn hộc máu, đúng là kỳ tích.

"Đây là thuốc gì vậy?" Cô tò mò hỏi.

Lục Ngũ gia nắm bàn tay nhỏ bé bước vào biệt thự, không chút để ý trả lời: "Tái tạo xương cốt, da thịt của mỗi người, nhưng có vẻ không có tác dụng nhiều với cô."

Tư Vũ lập tức ngậm miệng, không dám hỏi làm cách nào mà mua được, vừa nghe đã biết công dân bình thường như cô không thể với tới, chắc chỉ có người một tay che trời như Lục Ngũ gia mới có thể mua được, còn cho cô hẳn một bình!

Cô uống cả đống tiền đó......

Lục Ngũ gia nhìn biểu tình của cô gái nhỏ liền biết cô suy nghĩ điều gì, khóe môi cong lên, lần này không ngồi lại ở phòng khách mà kéo cô bước lên lầu, đi tới phòng ngủ.

Cảm giác được chỗ này có chút không thích hợp, Tư Vũ dừng bước, do dự hỏi: "Ngũ gia, chúng ta ngồi dưới lầu được không?"

Lục Ngũ gia mắt điếc tai ngơ, tiếp tục kéo cô vào trong phòng, tay nhỏ chân nhỏ của Tư Vũ làm sao là đối thủ của hắn, không có sức phản kháng nào bị kéo vào phòng ngủ. Nhưng Lục Ngũ gia cũng không dừng lại ở mép giường, bước tiếp vào bên trong mở ra một cánh cửa gỗ, kéo cô vào trong phòng tắm.

"Ngũ gia, có chuyện gì nói trước đã ——" Tư Vũ không tránh được tay của hắn, đi vào phòng tắm mới nhìn thấy một chiếc thùng gỗ được đặt sẵn, kích cỡ vừa đủ một người trưởng thành ngồi vào, nước ấm trong thùng lại có màu đen, sương trắng hôi hổi bốc lên tản ra mùi thuốc đông y quen thuộc.

"Thân thể cô quá kém, nước thuốc không được ngâm lâu, mười lăm phút sau tôi sẽ gọi cô, thay quần áo ngồi vào đi." Lục Ngũ gia nói chậm rãi, cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ này còn đang đứng bất động, lại nhẹ nhàng chậm chạp hỏi: "Sao vậy, còn cần tôi chỉ cho cô từng tí một?"

Tư Vũ liên tục lắc đầu, cô không nghĩ tới Lục Ngũ gia mang cô lên đây chỉ để tắm nước thuốc! Nghĩ tới viên thuốc vừa rồi, còn có thùng nước này, Tư Vũ dám nhẩm xem tiêu tốn bao nhiêu tiền.

Nếu cẩn thận tính toán, từ bắt đầu đến bây giờ số dược liệu Lục Ngũ gia đưa cô chỉ sợ đã lên con số thiên văn, tuy rằng Tư Vũ sợ hắn nhưng không thể phủ nhận số dược liệu ấy vô cùng hữu dụng, bản thân cô lại không thể mua được, Tư Vũ buồn rầu một điều là nợ ân tình bao giờ mới trả đủ?

Đừng nói lấy việc công làm việc tư, bán mình trả nợ!

Trong phòng tắm đã sớm chuẩn bị một bộ váy mỏng, đợi Lục Ngũ gia đi ra ngoài Tư Vũ mới dám thay quần áo, chậm rãi bước vào trong thùng gỗ, độ ấm hình như đã được điều chỉnh, không nóng cũng không lạnh, cảm giác toàn thân ngâm trong nước thuốc thật thoải mái, Tư Vũ dựa vào vách thùng nhẹ nhàng thở dài.

Cô nhớ rõ Lục Ngũ gia nói chỉ có thể ngâm mười lăm phút, nhưng ngồi không đến vài phút cô đã mơ màng sắp ngủ, đầu nặng trịch suýt chút nữa rơi vào trong nước, không bao lâu liền bất tỉnh nhân sự.

Lúc thân thể Tư Vũ dần dần chìm vào trong nước, một đôi tay kịp thời đỡ lấy cô nhẹ nhàng nhấc ra khỏi thùng, Tư Vũ hình như cảm giác được cái gì nhưng dược liệu khiến cô không thể mở nổi mắt, theo trực giác ngã vào trong lòng đối phương tìm một tư thế thoải mái để ngủ, còn rất vừa lòng, đôi lông mày giãn ra, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng, đích thị là đã ngủ say.

Bởi vì khí nóng ở trong phòng tắm, trên mặt Tư Vũ có thêm chút khí sắc, nhưng tay chân lại không ấm lên chút nào, vẫn là nhiệt độ lạnh lẽo mà Lục Ngũ gia thích nhất.

Lục Ngũ gia nhìn cô gái nhỏ trong l*иg ngực, không biết vì sao thế nhưng không nhịn được thở dài, là hắn tính sai phân lượng, cũng may hắn chờ ở bên ngoài, không nghe thấy được tiếng thở của Tư Vũ mới bước vào, nguy hiểm thật, suýt chút nữa con thỏ ngốc này ngã vào trong nước.

Bởi vì Tư Vũ vừa mới ngâm nước, chiếc váy mỏng ướt hết sạch dính lại trên người phác hoạ ra đường cong tinh tế, mà Lục Ngũ gia ôm cô, nước trên váy tất nhiên làm ướt bộ đường trang của hắn.

Nếu là người khác dám can đảm làm vậy, hắn tuyệt không sẽ không buông tha, nhưng với cô gái nhỏ này, Lục Ngũ gia lại có cảm giác bất lực.

Loại cảm giác này rất mới mẻ, rất đặc biệt, hắn sống mấy năm nay chỉ thích đem mọi chuyện nắm chặt trong lòng bàn tay, dù rơi vào hoàn cảnh xấu cũng biết làm cách nào để lật ngược thế cờ, chỉ khi đối mặt với Tư Vũ mọi bố trí của hắn đều thất bại, khiến hắn không đành lòng ép cô gái nhỏ này quá chặt, cứ như vậy thoái nhượng từng bước, hắn bừng tỉnh quay đầu mới phát hiện bản thân vì Tư Vũ đã bỏ qua rất nhiều điểm mấu chốt.

Chuyện này không phải là một hiện tượng tốt, không ngừng thoái nhượng với sủng vật mình nuôi, rất nguy hiểm, dù hắn rõ ràng điểm này nhưng lại không muốn dừng lại.

Cả người Tư Vũ ướt đẫm mơ hồ có thể thấy da thịt trắng nõn bên trong, nhưng Lục Ngũ gia làm như không thấy, gọi người mang một chiếc khăn lông lên, sau đó mắt nhìn thẳng cởi chiếc váy trên người cô ra, lấy khăn lông bao lấy cả người cô, ôm lên giường.

Tư Vũ cảm thấy giấc ngủ này vô cùng thoải mái, thân thể nhức mỏi biến mất hơn nửa, cả người lười biếng không muốn nhúc nhích, đợi cô mở mắt mới phát hiện bị ai đó ôm vào trong ngực, cô vừa tỉnh liền ngửi được một mùi gỗ đàn nhè nhẹ, ngay sau đó lại thấy bộ đường trang Lục Ngũ gia hay mặc.

Chỉ, cách, có, vài, cm.

Chuyện gì vậy?!

Não Tư Vũ hoạt động không kịp, cô có thể cảm giác được mình đang nằm trên giường, còn người ôm cô chẳng nhẽ là......

Cô theo bản năng động đậy muốn thoát ra khỏi đôi cánh tay như kìm sắt này, nhưng chỉ vừa nảy lên ý đồ hình như người nọ đã phát hiện ra, Tư Vũ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đã bị nhấn xuống đệm, bên trên đè nặng một người. Mà đôi bàn tay xinh đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật của Lục Ngũ gia lại đang đặt trên chiếc cổ mảnh khảnh của Tư Vũ.

Sức lực Lục Ngũ gia rất lớn nhưng dù trong trạng thái không thanh tỉnh, hắn như cũ có lực khống chế đáng sợ, Tư Vũ không hề nghi ngờ việc hắn có thể bẻ gãy cổ cô, nhưng ở thời điểm mấu chốt hắn lại khống chế được bản thân.

Tư Vũ hoảng loạn nhìn lên chỉ thấy đôi mắt chứa đầy lệ khí của người đang đè nặng trên thân thể cô, trong đó còn chứa sự không kiên nhẫn của người vô cớ bị đánh thức, giống như tu la vừa mới ngủ một giấc dài bỗng chợt tỉnh lại khiến người khác sợ hãi.

"Ngũ, ngũ gia?" Tư Vũ run rẩy, hoàn toàn không dám nhúc nhích, vị này sẽ bực tức khi không ngủ đủ giấc à, thật đáng sợ, khác hoàn toàn với bộ dáng "ăn tiên khí" bình thường T_T.

Lục Ngũ gia nhìn chằm chằm cô gái nhỏ xinh xắn nằm ở dưới, qua hồi lâu hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhận ra là Tư Vũ, ngón tay chậm rãi từng chút từng chút buông ra chiếc cổ mảnh khảnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »