Chương 23 – Chị em tình thâm 2

Bởi vì tinh thần của Tô Duật Bạch đã chìm quá sâu trong địa ngục mặc cảm tội lỗi do chính cậu ta tạo ra, thế nên sau khi gặp một người có thể hấp dẫn cậu ta như Lục Từ, cậu ta mới sinh ra du͙© vọиɠ chiếm hữu lớn như vậy với Lục Từ.

Cạu ta đã coi Lục Từ là thứ ánh sáng duy nhất bên trong địa ngục của mình.

Trải qua một quãng thời gian giãy giụa, trầm luân rồi lại giãy giụa, nhân tính của Tô Duật Bạch cuối cùng cũng đã tiêu biến vào ngày mẹ cậu ta qua đời.

Khi giãy giụa để cầu sinh trong vũng bùn kia, cậu ta quyết định hợp tác với ba tên cặn bã khác để kéo Lục Từ xuống địa ngục, cùng bọn họ chìm nghỉm trong đó.

Hiện tại, Tô Kiều đã trở thành Tô Kiều, tính tình của Tô Duật Bạch cũng không thay đổi nhiều vì vụ tai nạn xe hơi, mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Trên mặt Tô Kiều không nhịn được mà nở một nụ cười.

Tô Duật Bạch hơi nghiêng đầu, nhìn qua Tô Kiều đang ngồi trên ghế phó lái. Cô mặc một bộ quân phục màu trắng thẳng thớm, mái tóc đen hiếm khi mà xõa tung ra như bây giờ, trông mềm mại như tơ, trên người cô không có khí chất bá đạo trời sinh của một Alpha mà thay vào đó lại toát lên vẻ dịu dàng và điềm tĩnh hiếm có, như tia nắng ấm áp giữa trời đông.

Giờ phút này, không biết cô đang nghĩ tới chuyện gì mà nhẹ nhàng cong môi.

Cánh môi toả sắc hồng, ướŧ áŧ mỏng manh, nhẹ nhàng mà nhợt nhạt.

Tô Duật Bạch hơn chút khựng lại, mãi đến khi tiếng coi thúc giục từ chiếc ô tô đằng sau vang lên, cậu ta mới bừng tỉnh hoàn hồn, nhanh chóng lái xe về phía trước.

*

Trong biệt thự của nhà họ Tô, người hầu đã chuẩn bị xong bữa tối hôm nay.

Đây là lần đầu tiên người một nhà quây quần lại với nhau sau khi Tô Kiều xuất viện.

Dựa theo bối cảnh nhân vật, nhà họ Tô là một gia đình có người cha nghiêm khắc và người mẹ dịu dàng điển hình.

Ba Tô mặc quân phục màu trắng, dáng người cao lớn, là một Alpha hàng đầu với xuất thân quý tộc. Mẹ Tô mặc một chiếc váy lễ phục màu trắng, dáng người mảnh khảnh mềm mại, mái tóc búi cao để lại một lọn rủ xuống bên má, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, khi cười rộ lên thì vừa dịu dàng lại vừa hòa nhã.

Mẹ Tô cũng là một Omega có xuất thân quý tộc. Tuy bà không phải là một Omega hàng đầu nhưng hình tượng và ngoại hình đều không thua kém bao nhiêu.

Chỉ là bởi vì bệnh tật đã lâu, cho nên mặc dù có trang điểm thì vẫn có thể nhìn ra vẻ tiều tụy trên khuôn mặt mẹ Tô.

Tuy rằng đây là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng hai người họ ở chung lại vô cùng hoà hợp, cũng thuộc về loại lâu ngày sinh tình.

Mặc dù ba Tô là chủ gia đình, quanh năm sống trong quân đội, tính tình kín tiếng, nhưng mỗi lần được nghỉ phép, ông đều về đi thăm mẹ Tô. Dù không biểu thị bằng lời, nhưng trái tim họ vẫn luôn tựa gần bên nhau.

“Ăn cơm đi.” Ba Tô lên tiếng, mọi người mới dám động đũa.

So với ba Tô luôn luôn nghiêm túc, thì mẹ Tô hiển nhiên là dịu dàng hơn nhiều.

"Hôm nay nhà chúng ta hiếm khi tụ lại bên nhau, đừng nghiêm túc như vậy. Nào Kiều Kiều, đây là món tôm con thích nhất này, mẹ đã cho người bóc vỏ hết cho con rồi." Mẹ Tô nhẹ nhàng gắp một con tôm của Tô Kiều.

Nhìn mẹ Tô chẳng nể mặt mình như vậy, ba Tô khẽ ho một tiếng.

Nhưng mẹ Tô hoàn toàn chẳng để ý gì đến ông.

Tô Kiều thụ sủng nhược kinh, cúi đầu nói cám ơn: "Con cám ơn ạ."

Mẹ Tô cười nói: "Con bé này, vẫn khách sáo như vậy."

Khi Tô Kiều được đón về từ cô nhi viện thì cô đã có ký ức. Ngay ngày đầu tiên cô đến nhà họ Tô, cô đã bị Tô Duật Bạch ghét bỏ.

Mặc dù mẹ Tô đã dạy dỗ Tô Duật Bạch một trận, nhưng trong thâm tâm Tô Kiều cũng rất rõ ràng, cô vĩnh viễn chỉ là một người ngoài trong nhà họ Tô này.

Nhưng tính tình của bản thân Tô Kiều cũng rất tốt, cô nhớ rõ ân tình của nhà họ Tô đối với cô, cũng biết rằng mẹ Tô và ba Tô thực sự rất tốt với cô, vì vậy mặc cho Tô Duật Bạch khıêυ khí©h, cô cũng chưa bao giờ đánh trả.

Nếu là trước đây, Tô Duật Bạch nhất định sẽ gây sự, ví dụ như đánh rơi đũa, quay đầu bỏ đi, khiến cho một bữa cơm gia đình vui vẻ lại bị quậy thành mọi người đều không vui.

Cuối cùng còn đòi Tô Kiều phải xin lỗi cậu ta nữa.

Nhưng hôm nay, thái độ của Tô Duật Bạch lại không giống như bình thường: "Chị, chị ăn nhiều một chút." Cậu ta còn gắp thêm một đũa tôm cho Tô Kiều.

Tô Kiều bưng cái chén chất đầy tôm, cười nói: "Cậu cũng ăn đi."

Nhìn thấy cảnh tượng hoà thuận vui vẻ giữa hai người, mẹ Tô không khỏi cười càng thêm vui vẻ.

Chỉ là ba Tô ngồi ở ghế chủ vị, ban đầu còn có chút xấu hổ, sau đó không biết ông nghĩ đến chuyện gì mà ánh mắt lại rơi xuống trên người Tô Duật Bạch, nhưng trên mặt trước sau vẫn giữ vẻ nghiêm túc, không nói năng gì.

Sau khi ăn cơm xong, mẹ Tô mệt nên đi nghỉ trước.

Ba Tô nói với Tô Duật Bạch: "Lên thư phòng với ba."

Cả người Tô Duật Bạch hơi cứng lại, cậu ta cúi đầu, cùng ba Tô đi vào phòng làm việc.

*