Chương 19 – Không thể để lộ 1

Huấn luyện dã ngoại sẽ kéo dài trong một tuần, nhưng thức ăn và nước uống lại chỉ cho mang theo khẩu phần của một ngày.

Theo quy luật giả thiết, hẳn là sẽ có những trạm tiếp tế được ẩn trong rừng.

Miễn là có thế tìm thấy trạm tiếp tế thì sẽ có thể nhận thêm đồ ăn và các yếu phẩm hàng ngày khác.

Tô Kiều vừa xuống khỏi cây thì đã thấy Lục Từ quay lại. Cậu ném cho Tô Kiều một cái bánh mì, ra hiệu cho cô đi theo.

"Tôi đã tìm thấy trạm tiếp tế rồi."

"Sáng sớm cậu đã ra ngoài tìm à? Sao không gọi tôi dậy?" Tô Kiều đi theo sau lưng Lục Từ, xé bánh mì ra ăn ngấu nghiến.

"Chị ngủ say quá."

Tô Kiều: ...

"Xin lỗi."

Cô có phần cản bước cậu rồi.

Nghe thấy lời xin lỗi của Tô Kiều, trên mặt Lục Từ lộ ra vẻ khó tin.

Alpha đồng nghĩa với kiêu căng và ngạo mạn.

Bọn họ có được gen trời cho, có thể dễ dàng đạt được tài nguyên và của cải trên thế giới này.

Cũng bởi vậy mà sống đến tận bây giờ, đây mới là lần đầu tiên Lục Từ nghe được một Alpha sẽ xin lỗi cậu vì những chuyện như thế này đấy.

“Cậu đã bị thương mà còn để cậu phải một mình ra ngoài tìm trạm tiếp tế.” Tô Kiều đi tới bên cạnh Lục Từ: “Lần sau cậu cứ đánh thức tôi dậy là được.”

Hôm qua cô đã phải chịu một kí©h thí©ɧ quá lớn, đó là suýt chút nữa thì ngã gãy tay gãy chân rồi. Đời trước, cho đến tận lúc chết, Tô Kiều cũng chưa bao giờ bị kí©h thí©ɧ đến như vậy, cả đêm cô không ngủ được, đến rạng sáng mới thϊếp đi được một lúc, thế nên khó tránh khỏi ngủ hơi sâu.

Nhưng nếu đã là một đội thì cô không làm vướng chân vướng tay Lục Từ như vậy.

"Ừ." Lục Từ đè giọng đáp một tiếng, hai người đi bộ ước chừng một giờ đồng hồ, mới đến được trạm tiếp tế mà Lục Từ đã tìm thấy kia.

Trạm tiếp tế này là một ngôi nhà trên cây, được xây dựng trên những chạc cây chắc chắn và phân nhánh, đánh số 33.

Dựa theo giả thiết, có tổng cộng 100 trạm tiếp tế trong khu rừng này.

Từ một đến một trăm, đều được đánh số cả.

"Tôi lên đó rồi, trạm số 33 này trước mắt còn chưa bị ai phát hiện đâu, nhưng hẳn là rất nhanh sẽ có người đến đây thôi."

Lục Từ treo dây thừng, leo lên ngôi nhà trên cây. Tô Kiều theo sát phía sau.

Ngôi nhà trên cây này không lớn, bên trong được chất đầy đồ ăn thức uống, đồ dùng sinh hoạt và cả thuốc men nữa.

Ngôi nhà này cao chỉ khoảng 1 mét rưỡi, lúc đi vào thì đều phải khom lưng, diện tích hình vuông như vậy cũng đủ cho hai người nằm ngang, lớn bằng một cái giường 2mx2m2.

Chất lượng cũng không tồi, cân nặng của cô và Lục Từ gộp lại ước chừng khoảng hơn 100kg, thêm đống đồ đạc thuốc men này mà ngôi nhà vẫn không bị rung chút nào.

"Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi?" Hôm qua cánh tay Lục Từ bị thương, vừa rồi lúc trèo lên cây, Tô Kiều phát hiện cậu căn bản là không hề dùng tay phải.

“Không cần.” Lục Từ trực tiếp cự tuyệt.

Tô Kiều ngả người ra sau: "Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

Lục Từ: ...

*

Nếu Tô Kiều nhớ không lầm, sau khi Cố Phỉ Thanh "xử lý" Tô Duật Bạch trong khóa huấn luyện sinh tồn dã ngoại này, gã đã bắt Lục Từ đi và nhốt cậu trong ngôi nhà trên cây - trạm tiếp tế số 33 này.

Lục Từ bị bẻ gãy một chân, cổ bị xích lại, còn bị Cố Phỉ Thanh cưỡng chế đánh dấu bao trùm lên đánh dấu tạm thời nữa.

Trong thời gian đầu, hứng thú mà F4 dành cho Lục Từ chỉ dừng ở mức độ một món đồ chơi.

Bọn họ coi Lục Từ như là một chiến lợi phẩm, chuyện bọn họ thích làm nhất là đánh dấu bao trùm lên những đánh dấu tạm thời mà ba người kia đã để lại trên tuyến thể của cậu.

Đánh dấu bao trùm sẽ gây ra đau đớn kéo dài và liên tục, là kiểu tra tấn ăn sâu vào xương tủy, chạm đến cả linh hồn, mà hầu như cứ ba đến năm ngày thì Lục Từ lại phải chịu đựng nó một lần.

Càng về sau, tình cảm của F4 dành cho Lục Từ càng sâu đậm, có người không kìm được muốn đánh dấu vĩnh viễn cậu, nhưng vì thân phận địa vị của bản thân, sau này nhất định sẽ phải kết hôn sinh con với một người môn đăng hộ đối, thế nên ý nghĩ này vẫn được giấu kín.

Quan trọng nhất chính là, ai trong F4 cũng không định nhượng bộ, mà mỗi Omega lại chỉ có thể có bị một Alpha đánh dấu vĩnh viễn thôi.

Vì vậy, tần suất bốn người họ sử dụng đánh dấu bao trùm lên người Lục Từ lại càng gia tăng.

Từ ba đến năm ngày trở thành chuyện cơm bữa mỗi ngày.

Đây vốn dĩ là một cuốn tiểu thuyết ABO phong kiến với tam quan lệch lạc, Tô Kiều cũng không thể trông cậy vào đám cặn bã F4 này còn có thể làm ra chuyện tốt lành gì.

Tô Kiều không phải là thượng đế, cô chỉ đơn giản là một người xuyên việt thôi.

Mặc dù cô biết một chút về cốt truyện, nhưng so với đám tra công cặn bã đầu óc nảy số nhanh đến 800 lần này, cô thật sự chẳng là cái đinh gỉ gì cả.

Ánh mắt Tô Kiều rơi xuống nơi cánh tay Lục Từ.

Vừa rồi Lục Từ cũng xem như đã cứu cô một mạng, hiện tại cô xem như là trả lại mà thôi, chứ không phải là cô muốn xen vào chuyện của người khác đâu.

Mẹ của Tô Kiều tin Phật, bà cho rằng thế giới này có nhân quả.

Nếu tùy tiện vướng vào nhân quả của người khác, vậy thì cũng sẽ làm rối loạn nhân quả của chính bản thân mình.

Mặc dù Tô Kiều đã cố gắng hết sức để không quấy rầy đến nhân quả của Lục Từ, nhưng vì cả hai đang vướng vào nhau, nên khó tránh khỏi sẽ dính dáng đến một số quan hệ nhân quả.

Chỉ cần không đi sâu, cô hẳn là sẽ không thay cậu thừa nhận quá nhiều đâu ha.

Sự "báo ân" này của cô với Lục Từ, cũng chỉ giới hạn trong quãng thời gian này thôi.

*