Chương 13 - Không biết xấu hổ 2

Cố Phỉ Thanh đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào miếng dán nguỵ trang sau gáy của Tô Kiều, suýt chút nữa là không kiềm chế được ý cười trên mặt.

Đây là đang châm chọc gã sao?

Chờ Tô Kiều đi xa, Cố Phỉ Thanh đột nhiên phát hiện, tuy rằng Tô Kiều là một Alpha, nhưng lại có một cái cổ mềm mại mảnh khảnh giống như một Omega vậy. Chỉ nhìn ngoại hình thì Tô Kiều thực sự không hề thua kém những Omega đó đâu, thậm chí còn nhiều hơn một phần khí chất thanh lãnh nữa ấy chứ.

Cái loại cảm giác lạnh lùng như từ trên cao nhìn xuống đó, khiến cho người ta không kìm được mà sinh ra ham muốn phá hủy nó.

Cố Phỉ Thanh cũng bị chính những suy nghĩ này của bản thân khiến cho kinh hãi, cũng theo đó mà nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

So với một Alpha lạnh lùng, gã vẫn thích Omega hơn nhiều.

Hầu hết các Omega đều mềm mại mơn mởn, cứ đẩy là ngã. Từ trước đến nay Cố Phỉ Thanh vốn thích loại Omega ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nhưng từ lần trước nhìn thấy Lục Từ, mặc dù ban đầu chỉ là bị vẻ ngoài của cậu hấp dẫn, nhưng sau đó lại dần dần bị thu hút bởi sự tính cách của cậu.

Lâu lâu đổi khẩu vị một lần cũng không tệ ha.

*

Vào ngày bắt đầu huấn luyện sinh tồn ở thực địa, các học viên năm hai mới gặp mặt các học viên năm nhất.

Mặc dù trước một ngày hai bên đều đã biết thành viên còn lại trong nhóm mình là ai, nhưng khi nhìn thấy người thật, Lương Thần vẫn không nhịn được mà kích động cảm thán.

"Đàn, đàn anh, nhờ anh chỉ giáo nhiều hơn ạ." Lương Thần khom lưng cúi đầu với Tô Duật Bạch.

Tô Duật Bạch đang vác chiếc balo quân dụng dành cho dã ngoại sinh tồn ở một bên vai, không kiên nhẫn mà gật gật đầu.

Tô Kiều quy quy củ củ mang chiếc balo quân dụng dã ngoại sinh tồn trên hai vai, cô đi đến trước mặt Lục Từ: "Lục Từ? Đi thôi."

"Chị, chúng ta cùng đi đi." Tô Duật Bạch bám theo sau lưng cô, Lương Thần cũng đi theo cậu ta.

Lương Thần đứng cùng với Lục Từ, khuôn mặt đầy vẻ hâm mộ: "Thực hâm mộ cậu, vậy là lại được cùng tổ với đàn chị Tô Kiều."

“Tôi đổi với cậu nhé?” Lục Từ không để ý lắm.

So với Tô Kiều, ngược lại, cậu cảm thấy Tô Duật Bạch dễ đối phó hơn nhiều.

"Không đổi." Lương Thần còn chưa kịp lên tiếng, Tô Kiều đã nói thẳng: "Lục Từ, đi theo tôi." Nói xong, cô vươn tay vỗ vỗ vai Lương Thần: "Chúng ta là đối thủ cạnh tranh, không thể chung đường.”

Mục đích của huấn luyện sinh tồn trên thực địa là rèn luyện ý chí, khả năng phản ứng và khả năng hợp tác của các học viên.

Trong một nhóm hai người, dựa theo hình thức ăn gà giống như game pubg vậy, cố gắng sống đến cuối cùng.

Là một cuộc huấn luyện cạnh tranh, tất nhiên nó sẽ có hình phạt và phần thưởng.

Đội thất bại sẽ bị phạt dọn dẹp nhà vệ sinh trong một tháng, còn đội thành công sẽ nhận được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.

*

Tô Kiều và Lục Từ một trước một sau mà tách khỏi đoàn người.

Mọi người có một tiếng đồng hồ để phân tán, sau một tiếng này, tiếng còi vang lên, trò chơi ăn gà phiên bản thực tế cũng chính thức bắt đầu.

"Chúng ta tìm một chỗ để ẩn nấp trước đi đã."

Tô Kiều đề nghị.

Lục Từ ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên xoay người đi một hướng khác.

Tô Kiều sửng sốt, nhanh chóng theo sau.

"Cậu đi đâu đó?"

"Tôi đi một mình là được, chị có thể tìm một chỗ nào đó để trốn đi."

Cậu thiếu niên mặc đồng phục rằn ri, trên khuôn mặt trắng như sứ cũng được bôi một lớp màu dùng để ngụy trang. Sau khi lớp thuốc màu dày nặng này che đi khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của cậu, Tô Kiều đột nhiên cảm nhận được sự sắc bén ẩn chứa trong cơ thể cậu thiếu niên này.

Bởi vì khuôn mặt quá mức xinh đẹp này, khiến người ta vô thức xem nhẹ cảm giác hung ác tàn nhẫn trên người Lục Từ.

Nhưng cũng chính vì khuôn mặt này mà Lục Từ có thể tiếp cận những kẻ xâm hại mình như một con nai vô hại, sau đó lại dùng một con dao bén để cắt cổ chúng.

“Chúng ta là đồng đội, cậu có thể tin tưởng tôi.” Tô Kiều nói xong, chợt thấy thiếu niên trước mặt dừng bước.

Cậu quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc: "Tin tưởng? Chị tin tôi sao? Chị cũng đâu có tin tôi, dựa vào cái gì lại muốn tôi phải tin tưởng chị?"

Cậu thiếu niên một châm thấy máu, chọc thủng những lời đạo đức giả dối trá của Tô Kiều.

Quả thực, cô cũng không cách nào hoàn toàn tin tưởng cậu.

*

Tiếng còi vang lên, hình thức ăn gà chính thức bắt đầu.

Tô Kiều và Lục Từ tìm thấy một chỗ trũng ẩn dưới một tảng đá, bọn họ trốn sau đám dây leo, dựa lưng vào tảng đá.

Nơi này có địa thế núi cũng cao, theo kỹ năng bắn súng của nguyên thân Tô Kiều, một phát gϊếŧ một mạng là không thành vấn đề.

“Sao chị cũng đến đây?” Thái độ của Lục Từ với Tô Kiều không mấy thân thiện.

"Không phải cậu bảo tôi trốn sao? Tôi thấy ở đây cũng khá tốt."

Lục Từ: ...

Lục Từ vốn cho rằng đây cũng là một Alpha tự cao tự đại như những tên Alpha khác, nhưng không ngờ... Lại là một người không biết xấu hổ như vậy.

*

--------

Một phút dành cho quảng cáo, chuyện là mình mới làm full bộ "Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi", nếu các bạn đang không có truyện gì để đọc thì có thể nghía qua thử xem có hợp gu không nha, hứa sẽ hay >____<

Bởi vì đăng quảng cáo làm phiền mọi người nên chút nữa up thêm một chương xin lỗi nha :D