Chương 10 – Chỉ nhìn một cái thôi 2

Tô Kiều ngơ ngác trở lại lớp học, tiết tiếp theo là tiết học về sinh lý.

Cô giáo dạy sinh lý là một Omega trẻ có diện mạo xinh đẹp. Chỉ vừa bước vào lớp, thầy ta đã được các học viên chào đón nồng nhiệt.

Thầy đẩy đẩy kính, bắt đầu giảng bài.

"Hôm nay chúng ta sẽ nói về sự khác biệt giữa đánh dấu tạm thời và đánh dấu vĩnh viễn."

Tô Kiều đang ngẩn người, khi nghe thấy từ "đánh dấu tạm thời", tinh thần cô lập tức chân động.

Tuy rằng ngày đó cô đã đánh dấu tạm thời cho Lục Từ, nhưng cô cũng không thực sự hiểu rõ đánh dấu tạm thời là như thế nào.

Cô chỉ dựa theo tiểu thuyết gốc, bắt chước Tô Duật Bạch mà đánh dấu tạm thời với Lục Từ thôi.

"Sau khi đánh dấu tạm thời và đánh dấu vĩnh viễn, Alpha sẽ có ham muốn chiếm hữu đối với Omega đã bị chính mình đánh dấu..."

Nếu đặt vào trường hợp này thì mọi thứ có thể dễ dàng giải thích rõ ràng được rồi.

Cô bị kiểm soát bởi bản năng của cơ thể mình, bởi vì một cái đánh dấu tạm thời nên cô mới sinh ra du͙© vọиɠ chiếm hữu với Lục Từ như vậy.

"Đánh dấu tạm thời tồn tại khoảng từ một đến ba tháng, sẽ tự động mất đi hiệu lực. Trong khoảng thời gian này, có thể bị Alpha khác tiến hành đánh dấu bao trùm, đồng thời, trong lúc tẩy đi đánh dấu tạm thời trước đó, Omega sẽ phải thừa nhận sự đau đớn vô cùng. Đánh dấu vĩnh viễn là là loại đánh dấu mà cả đời, trừ phi Omega móc tuyến thể ra, nếu không sẽ không thể đánh dấu bao phủ và nó cũng sẽ không biến mất."

Để dễ hình dung, đánh dấu tạm thời giống như là yêu đương vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể tách ra.

Mà đánh dấu vĩnh viễn có nghĩa là sẽ không bao giờ có thể rời đi được nữa.

Nhưng tất cả những điều này lại chỉ đều là những hạn chế đối với Omega mà thôi.

Chính vì những khiếm khuyết về mặt sinh lý này, nên đã khiến Omega trở thành người phụ thuộc vào Alpha.

Còn Alpha thì lại không có ảnh hưởng nào khác ngoài chuyện bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega mà phát tình mất kiểm soát. Thậm chí một Alphal còn có thể đồng đánh dấu nhiều Omega nữa. Cho dù là tạm thời hay vĩnh viễn.

Khi giáo viên sinh lý nói tới đây, vẻ mặt hơi ngưng trọng.

Tô Kiều không nghe nhưng cái sau, chỉ nghe được chuyện đánh dấu tạm thời.

Như vậy tức là, chờ khi đánh dấu tạm thời biến mất, sự chiếm hữu của cô đối với Lục Từ cũng sẽ biến mất theo?

*

Tô Kiều đã lên kế hoạch cho chuyện trọng một tháng này, tốt nhất là cô không nên lại gặp Lục Từ nữa.

"Chị, đừng quên chuyện ngày mai ở trang viên ngoại thành đấy."

"Ừm."

Tô Kiều nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó hơi sững lại.

Trang viên ở ngoại thành làm sao cơ?

Sau đó, cô quay đầu lại, nhìn vẻ mặt lúng túng của Tô Duật Bạch.

“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.

"Chuyện đó á, chị không cần chuẩn bị quá gì quá xịn đâu."

Tô Kiều chớp chớp mắt.

Tô Duật Bạch đột nhiên phản ứng lại: "Chị, chị chưa chuẩn bị quà cho em à? Chị quên sinh nhật em rồi hả?"

Sinh nhật? Vậy mà ngày mai lại là sinh nhật của Tô Duật Bạch?

Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Kiều, Tô Duật Bạch tức giận đến mặt đỏ tai hồng cả lên.

Trước kia, cậu ta đã ném hết tất cả những món quà mà Tô Kiều đã chuẩn bị cho mình. Thế nhưng bây giờ, khi Tô Kiều không còn chuẩn bị quà cho cậu ta nữa, thì cậu ta lại cảm thấy vừa uất nghẹn lại vừa bực bội.

“Không quên.” Tô Kiều bình tĩnh nói: “Ngày mai gặp.”

Lúc này Tô Duật Bạch mới hài lòng rời đi.

Tô Kiều nhanh chóng nghĩ lại xem thử xem Tô Kiều trước đây sẽ chuẩn bị cái gì cho Tô Duật Bạch.

Ô tô thể thao, xe máy, súng ống... Đều là những thứ rất có giá trị.

Tô Kiều đã kiểm tra số dư tài khoản của mình rồi, cô thậm chí còn không thể đếm được hết mấy số không đằng sau nữa.

Tô Kiều bật máy tính lên tìm kiếm một hồi, cuối cùng quyết định đặt mua cho Tô Duật Bạch một chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá hàng chục triệu.

Mua cái này xong, trái tim của một cô gái xuất thân từ xóm nghèo như cô không khỏi run rẩy.

*

Tô Duật Bạch thích náo nhiệt, lại còn là con cháu nhà họ Tô nữa, thế nên có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đã được mời đến tham dự bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười chín này của cậu ta.

Tô Kiều đưa món quà mình đã chuẩn bị cho Tô Duật Bạch, sau đó dựa vào lan can trên tầng hai để quan sát bữa tiệc linh đình bên dưới.

Mặc dù chỉ là một bữa tiệc sinh nhật của lớp con cháu, nhưng thực sự có rất nhiều người đến.

Nhưng được mấy ai thực sự đến đây để chúc mừng cho cậu ta chứ?

Tô Kiều còn đang đờ người ra nhìn thì chợt chú ý đến một bóng người quen thuộc.

Mặc đồng phục tiếp viên trên người, Lục Từ len lỏi giữa đám đông với một khay rượu trên tay.

Tô Kiều theo bản năng mà đỡ trán, sao mà chỗ nào cũng thấy cậu đến làm thêm thế này?

Trái tim lại bắt đầu không tự chủ được mà đập mạnh, Tô Kiều cố gắng đè lại l*иg ngực, dời đi tầm mắt đang dính chặt lấy Lục Từ của mình.

Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa... Ài, cô chỉ nhìn một cái thôi.

Cậu thiếu niên mặc vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, bên dưới là chiếc quần tây ôm sát, tôn lên dáng người mảnh khảnh của cậu.

Mái tóc đen mềm mại buông xõa sau tai, vì muốn để nó che đi tuyến thể nên không cắt ngắn, khiến cho tổng thể khuôn mặt cậu trở nên mềm mại xinh đẹp.

Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lại đi kèm với khí chất thanh lãnh, xa cách vô cùng.

Một tập hợp đủ loại mâu thuẫn như thế khiến người ta càng thêm có hứng thú hơn, khiến vô số khách khứa thường xuyên quay đầu lại nhìn.

Cũng có một số vị khách không thể kìm được mà bước đến.

Đối với những vị khách có thân phận tôn quý này, những người phục vụ mặc đồng phục như Lục Từ là những người mà họ có thể tùy ý chơi đùa.