Chương 12: (2)

Rất nhanh bài viết trên diễn đàn đã ầm ĩ lên, hình tượng của Tô Khê An ở trường học không tồi, nhiều người không muốn tin cô ta là một trà xanh kỹ nữ, nhao nhao lên tiếng bày tỏ tin tưởng cô ta. Cũng có một bộ phận thông minh, nhạy cảm phát hiện có gì đó sai sai nhưng lại vì số người quá ít nên bị mấy người khác đè xuống trong tích tắc.

Hình tượng của người ta giống như cờ domino, một khi sụp đổ sẽ không dừng lại được.

Tô Khê Nghiêu để điện thoại di động xuống, nhìn cô gái nhỏ sắc mặt tái nhợt bên cạnh, cánh môi nở nụ cười giễu cợt, cô hạ thấp giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Đôi khi, cuộc sống thay đổi vô thường như vậy đó, đúng không?"

"Mày..." Cô ta oán hận quay đầu.

"Đừng có gấp, đẩy chỉ là bắt đầu mà thôi." Một tay chống cằm, cô mỉm cười: "Dẫu sao từ lúc bắt đầu, dù là phương diện nào tôi cũng ưu tú hơn cô nhiều."

"Ha ha! Chỉ dựa vào đứa học tra như mày?"

Cô không nhanh không chậm gật đầu: "Chậm nhất là cuối học kỳ này, thành tích của tôi có thể vượt qua cô rồi."

"Được nha! Tao chờ."

Tô Khê An khinh thường lời cô nói, từ tốt nghiệp tiểu học, chênh lệch giữa họ càng kéo càng lớn. Lúc thi tuyển trung học, cô ta lấy thành tích xuất sắc thi vào Nhất Trung còn Tô Khê Nghiêu thì miễn cưỡng cọ ở phía sau tiến vào.

Năm lớp mười, cô ta chăm chỉ học tập, Tô Khê Nghiêu đang chơi trò chị em tình thâm với đám thiếu nữ bất lương.

Bât giờ lớp mười một, cô ta tin tưởng với chỉ số IQ của mình tuyệt đối... Tuyệt đối sẽ không bị cô đánh bại.

Đại khái là cảm thấy đề tài này quá buồn cười, Tô Khê An cố ý muốn xem trò cười, cuối ngày tan học liền lơ đãng nhắc tới, còn vô ý tuyên truyền đến cả lớp học đều biết. Buổi tối còn dùng acc nhỏ đăng bài lên diễn đàn, dùng giọng nói người ngoài nói hết mọi chuyện, giễu cợt não Tô Khê Nghiêu bị hỏng rồi.

Mọi người: "..."

Dưa hôm nay ăn hoài không hết mà.

Đương nhiên Tô Khê Nghiêu cũng thấy bài đăng. Chậc! Dùng chân mày nghĩ cũng biết chuyện này do ai làm. Tô Khê An xào càng lớn càng tốt, nửa năm đủ để cô lấy lại kiến thức cũ, đến lúc đó người mất mặt cũng đâu phải cô.

Hai ngày nghỉ.

Tô Khê Nghiêu thừa dịp thời gian này đi mua mấy bộ quần áo. Cô không có cách nào tiếp thu được thẩm mỹ trung nhị của nguyên chủ, lại đi tiệm sách mua mấy quyển sách phụ đảo, tiền tiêu vặt trong tay chớp mắt một cái đã hết trơn.

Bình thường ở nhà thấy Tô Khê An, hai người nhìn nhau một cái cũng xem đối phương như người vô hình, bầu không khí lạnh như bắc cực.

Mẹ Tô cảm thấy càng ngày càng bất an.

Trước kia mặc dù hai cô con gái có cãi nhau ầm ĩ thi tốt xấu gì cũng có trao đổi. Bộ dạng bây giờ... làm bà muốn tự an ủi mình đây chỉ là trẻ con đang cáu kỉnh cũng không được. Đêm đó bà hơi do dự một chút rồi vào phòng Tô Khê Nghiêu.

"Nghiêu Nghiêu, mẹ muốn nói chuyện với con một lát."

"Nói chuyện gì?"

"Gần đây con với An An... có mâu thuẫn gì sao?"

Cô gái nhỏ nghe vậy vô thức nghiêng đầu một chút, ánh đèn sáng ngời trên đỉnh đầu ánh lên lông mi dài mảnh của cô lưu lại một mảnh nhở bóng mờ dưới mí mắt: "Giữa chúng con lúc nào cũng có vấn đề, không biết mẹ muốn hỏi chuyện nào?"



"Vậy---"

"Hmm! Mẹ, mẹ không cần quan tâm đâu." Cô đánh gãy lời bà, ánh mắt lạnh như băng không có một tia ôn hòa: "Dù sao chỉ cần mẹ nhúng tay vào, con thân là chị gái phải nhận sai, đi nói xin lỗi, như vậy khiến cho con rất khó xử nha."

"Nghiêu Nghiêu." Mẹ Tô cất cao giọng nói: "Con nói chuyện kiểu gì đó."

"Đây là sự thật."

"Mẹ là mẹ con, mẹ làm mọi chuyện còn không phải vì muốn tốt cho các con à?"

Đến rồi, loại hành vi nói "vì tốt cho con" sau đó đi tổn thương họ... Nói thẳng ra chính là hèn nhát, biết mình có sai lại không tìm được lý do khác nên chỉ có thể nói "Mẹ muốn tốt cho con thôi" để che giấu tư tâm của mình.

"Con không có lời gì để nói với mẹ nữa."

"Nghiêu Nghiêu."

"Nếu mẹ muốn nói mấy lời để con lùi một bước, nhường em gái một chút vậy mẹ có thể đi rồi." Rõ ràng không phải mẹ của cô, nhưng chẳng biết tại sao đột nhiên trong lòng lại tuôn ra nỗi căm phẫn không nói nên lời, giống như tâm tình của nguyên chủ vậy.

"Mẹ nuôi con, tương lai con sẽ dựa theo luật pháp đưa phí phụng dưỡng cho mẹ, còn lại, con không có gì cả." Bởi vì lòng nguyên chủ đã sớm trống không chẳng còn lại gì.

"Nếu mẹ cảm thấy con rất vướng víu, chờ sau khi trưởng thành, con sẽ rời khỏi đây."

"Nghiêu... Nghiêu Nghiêu..." Mẹ Tô không thể tin nhìn cô, sắc mặt cô gái rất bình tĩnh, dường như lời nói này cô đã chuẩn bị rất lâu rồi rốt cuộc hôm nay cũng nói ra... Người phụ nữ không nói được câu nào, vội vã rời khỏi phòng.

Chạy trối chết.

"Lạ quá, đây là ý nghĩ của nguyên chủ sao?" Tô Khê Nghiêu hỏi hệ thống.

【Đúng vậy.】

Haizz! Đúng là cô gái nhỏ đáng thương.

Cô mới đi tới thế giới này năm ngày ngắn ngủi mà thời gian dài tựa như đã qua cả đời. Nếu như nguyên chủ còn ở... Lấy tính cách của cô ấy, e là lúc này đã bị bắt nạt đến mức chỉ biết tránh trong khăn khóc chít chít rồi.

Người yếu đuối không có tội.

Rõ ràng người sai là kẻ bắt nạt.

Tô Khê Nghiêu không còn lòng dạ học tập nữa, tiện tay để vở và bút vào trong cặp, nằm trên giường chơi điện thoại di động. Chờ sau mười hai giờ là có thể tra độ hảo cảm của nam chính rồi, ngẫm lại còn có chút kích động nhỏ đấy.

Nằm một hồi, Tô Khê Nghiêu cảm thấy tư thế không thoải mái. tay nắm một góc của gối nằm, muốn đổi một tư thế nằm tiếp.

Nhưng ai biết bóp một cái, lại chạm phải cái gì đó cứng rắn.

"Đây là cái gì?"



【Không biết.】

Ôm lòng hiếu kỳ, Tô Khê Nghiêu đưa tay mò vào trong gối, tấm thẻ mong mỏng, phía trên có mấy con số mạ vàng.... Dễ dàng nhận ra đây là một tấm thẻ ngân hàng vô cùng bình thường, nhưng ại sao lại phải để trong gối chứ?

"Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có thứ này nha."

Hệ thống trầm mặc một chút: 【Có thể là tiền tiêu vặt của nguyên chủ, ngài có thể tra tin nhắn trong điện thoại di động.】

Ba phút sau.

"...Trong thẻ này lại có hơn mười nghìn tệ, nguyên chủ chỉ là một học sinh trong học sao có thể tích cóp được?" Tô Khê Nghiêu nhớ đến buồn bực đột nhiên toát ra vừa rồi, trong lòng có một suy đoán.

Đại khái là nguyên chủ đang chuẩn bị rời khỏi cái nhà này, có thể từ lúc bắt đầu cô ấy chưa từng nghĩ tới đi học đại học.

Mười tảm tuổi đã trưởng thành thì tương đương với người nhà họ Tô đã không có nghĩa vụ gì với cô ấy nữa, cô ấy muốn tích cóp tiền tự lo tiền học phí lớp mười hai lấy cái bằng tốt nghiệp trung học rồi đi làm.

Cốt truyện của cô ấy chủ yếu là ở lớp mười một, tác dụng ở chỗ có thể khiến cho nữ chính lấy một lý do hợp lý nói ra thân phận ân nhân cứu mạng, còn sau đó như thế nào? Chẳng qua chỉ là vài câu ngắn ngủi trong truyện: "Cuộc sống chán nản, uất ức mà chấm dứt."

Thoát khỏi nhà họ Tô, rất có thể cô ấy đã làm được.

Nếu không phải như vậy, cũng không đến mức ở phía sau truyện, lúc nữ chính về nhà, nguyên chủ vẫn không lộ mặt.

Còn rốt cuộc cô ấy sống thế nào? Nhìn tấm thẻ ngân hàng là hiểu, một người đã lên kế hoạch cho tương lai từ sớm sao lại để cho mình trải qua quá kém đây, truyện chung quy vẫn là chuyện, chỉ có chữ viết phiến diện.

"Cô ấy ngầu quá."

"Tôi có hơi thích cô ấy rồi đó."

Tô Khê Nghiêu ngắm tấm thẻ ngân hàng, thật khéo, cô cũng ghét cái nhà này, rời đi là nhất định. Nhưng cô phải đứng ở điểm đạo đức cao nhất mới rời đi, thuận tiện tiết kiệm thêm ít tiền, chờ sau khi nguyên chủ trở lại có thể trực tiếp có cuộc sống thuận nước xuôi gió.

【Đính đông, đã qua không giờ, một tuần mới đã đến, xin hỏi kỷ chủ có muốn tuần tra độ hảo cảm hay không?】

"Tra."

【Đinh! Tính đến hiện tại, độ hảo cảm của nam chính đối với ngài là 42/-100, ấn tượng của anh ta đối với ngài là "đáng yêu".】

Tô Khê Nghiêu: “!!!!”

Đùa gì vậy? Cậu lặp lại lần nữa coi?

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Khê Nghiêu: Cực cực khổ khổ "làm việc’, kết quả công ty lại nợ lương. Đây chính là tâm trạng của tôi lúc này.

Mỉm cười khóc.jpg

Nam chính: Đáng yêu, muốn hôn hôn.