“Được.” Hướng Tây nằm trên tay anh vui vẻ ngủ thϊếp đi.
Một buổi sáng sớm tinh mơ, Cao Thịnh liền rời giường, Hướng Hi nghe thấy âm thânh, xoa xoa đôi mắt cũng theo ngồi dậy theo, hai người cùng nhau thu thập rửa mặt xong, họ bắt đầu học và luyện chữ trên bàn nhỏ kế bên cửa sổ duy nhất trong, không hiểu liền hỏi Cao Vân.
Kiểu chữ thực chất là chữ phồn thể , Hướng Hi nhận ra không khó, tuy nhiên trí nhớ của Cao Thịnh lại tốt không ngờ, ngay khi vừa mới cầm bút viết tuy chữ có khó coi, cũng có ngay ngắn trật tự, không ngoằn ngoèo giống như con giun.
“Tiểu Hi, con cùng lão đại đang luyện chữ à? Vết thương con còn chưa tốt, đừng vận dụng đầu óc quá nhiều, ảnh hưởng đến quá trình khôi phục.” Mẹ Cao lo lắng nói trong bữa sáng.
Rõ ràng là bà ủng hộ việc đọc viết của con trai mình, nhưng cách bà nhìn về phía Cao Thịnh ánh mắt có chút muốn nói lại thôi.
Hướng Hi nhìn thấy, cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cũng không có hỏi ra trước mặt.
“Anh cả, hai người muốn biết chữ? Chỉ là lãng phí quá nhiều bạc, hiện tại hỗ trợ em và chồng em làm buôn bán không tốt sao?” Lưu Viện Viện thấy Hướng Hi cảm thấy có chút không vui khi nhìn thấy Hướng Tây tiêu tiền hoang phí như vậy mà không quan tâm đến cô ta.
Hướng Hi cười tủm tỉm mà nói, “Chị rất muốn ủng hộ em dâu hai, nhưng chị thật sự không thể tiếp thu lời em nói kiếm một ngàn xu cho chị một xu, khi nào em kiếm đủ ba ngàn lượng bạc mới đủ trả cho chị ba lượng bạc.”
“Cha, không phải em dâu hai đang bắt nạt người khác sao, cha coi có ai mà đối xử ích kỷ với người nhà như vậy, còn đối người ngoài hào phóng như thế.” Hướng Hi trực tiếp mách lẻo, “Em ấy nói nếu không phải ngân hàng không cho mượn bạc còn lâu mới đến tìm con.”
“Cha, người xem em ấy thà đưa tiền lãi cho ngân hàng còn hơn là cho con.” Hướng Hi nói ra lời cực phẩm, quả nhiên đem Lưu Viện Viện tức giận đến không nhẹ.
Cha Cao nhìn hai đứa con dâu liếc mắt một cái, nói, “Nếu các con hai bên đều không muốn, thì không cần cùng nhau làm buôn bán, miễn cho đến lúc đó cùng nhau ầm ĩ, các con nói đi.”
“Được ạ, không thành vấn đề.” Hướng Hi cười tủm tỉm mà.
Lưu Viện Viện khoanh tay trước ngực, “Được thôi, chờ em kiếm được bạc lúc đó chị dâu đừng ghen tị là được.”
Hướng Hi nghĩ thầm, nếu cô lấy một lượng bạc của cô ta, sợ rằng cô ta sẽ nhớ suốt đời, khiến cô thành người hầu cô ta mới vừa lòng, cô khờ cô mới dính líu tới cô ta.
Đương nhiên, nếu lợi ích lớn thì nhất định cô sẽ đồng ý, ha ha, ai bảo cô là cực phẩm chi.