Cha Cao nói lời thấm thía mà nói.
Lưu Viện Viện cùng người họ Cao không có gì tình cảm, thậm chí rất khó cùng người xa lạ sinh ra đồng cảm, cô liếc mắt nhìn Hướng Hi một cái, cảm thấy cô vận khí tốt, cũng xấu hổ buồn bực vì không ai nói cho cô biết nguyên nhân sự việc, mới khiến cô không lựa chọn thời cơ tốt để mở miệng, trong lòng ngầm bực.
“Cha, con đã biết.”
Cha Cao vừa lòng, để bọn nhỏ trong nhà bọn nhỏ đều đi xuống, tự mỗi người đi làm việc của mình, ông cần phải dưỡng bệnh trước.
Cao Thịnh nói một tiếng với mẹ Cao và cha Cao , liền bế Hướng Hi lên quay về sương phòng.
Cao Vân ở lại cuối cùng, hắn chờ hai ca ca đi rồi, mới chạy bước nhỏ đến trước mặt hai ông bà, nhỏ giọng nói, “Cha, mẹ, con định chép sách kiếm bạc, được không?”
Cha Cao liếc mắt một cái liền nhìn ra lão tam là muốn giảm bớt áp lực kinh tế trong nhà, để trong lòng thoải mái, cười nhạt duỗi tay sờ hắn đầu, “Tam nhi, chép sách kiếm không được bao nhiêu tiền bạc, còn mệt, việc đọc sách của con quan trọng, chờ cha khỏe, liền đi lên trấn trên bày quán, cho người ta giác hơi chữa bệnh, là có thể kiếm được tiền bạc.”
“Cha, không mệt, coi như luyện chữ, con sẽ không để chậm trễ việc học.” Cao Vân nhỏ giọng nói xong, không đợi hai người phản đối nữa liền chạy.
Mẹ Cao nói, “Lão tam đứa nhỏ này trong lòng hiểu rõ, hắn cũng biết ơn, sẽ không lãng phí tiền học phí, ông vẫn là chăm sóc tốt cho chính mình đi, trước đó đã xảy ra chuyện gì, nói với ta biết sao lại thế này……”
Cha Cao tâm tình phức tạp mà nói ra chuyện Hướng Hi cứu ông.
Mẹ Cao nghe xong tâm tình có chút phức tạp, “Đứa nhỏ này, thật đúng là……nàng cũng chưa từng kể qua, nếu không phải ông đề cập tới, ta cũng không biết nàng là bởi vì cứu ông mới bị thương.”
“Nàng là người trọng tình cảm, trước kia có lẽ là quá lo lắng cho nhà mẹ đẻ, hiện giờ cuối cùng tốt, ở nhà mẹ đẻ đệ đệ của nàng thành thân, bây giờ cũng không xảy ra chuyện gì lớn, quên chuyện đó đi.” Cha Cao thở dài một tiếng.
Có thể nuôi dạy ra một cậu con trai trọng tình cảm như Cao Thịnh, hiển nhiên giống với tính tình của hai ông bà.
Phía đông sương phòng.
Hướng Hi bị Cao Thịnh đặt lên trên giường, cô dựa vào chăn nghỉ ngơi.
Cao Thịnh cúi đầu nhìn nàng, “Cảm ơn nàng đã cứu cha.”
“Sau khi em bị thương anh liền không bỏ rơi em, cũng giống như việc em cứu cha vậy.” Hướng Hi mỉm cười nói.
Cao Thịnh nắm tay cô, thấp giọng nói, “Nàng trước nghỉ ngơi, lát nữa ta lên núi tìm xem, có lẽ ta có thể gặp được những con hươu bào, hươu hoang dã có giá trị hơn.”
“Ơ, đừng có gấp, thật ra em có chuyện muốn nói với anh.” Hướng Hi lấy tay kéo hắn trở về ngồi xuống trước giường, sau đó mới hạ giọng nói, “Kỳ thật trước khi ta tỉnh lại có có mơ một giấc mơ, mơ thấy một nơi sâu trong rừng, ở đó có một củ nhân sâm, anh đi tìm thử.”