“Cao Thịnh, anh không sao chứ?” Hướng Hi theo bản năng lo lắng xong thấy Cao Thịnh lắc lắc đầu, cũng không nói chuyện, biểu tình trầm trọng, bầu không khí giữa hai người quái dị, cô quyết đoán chủ động mở miệng, hỏi, “Cao Thịnh, em bị thương rất nặng sao? Cha không có việc gì đi?”
Cao Thịnh nhìn về phía nàng, ánh mắt phức tạp, thở dài nói, “Ừ, rất nghiệm trọng mất máu quá nhiều, Tạ đại phu yêu cầu uống thuốc, chăm sóc bản thân thật tốt, bằng không về sau ra gió liền đau đầu, thành cái ma ốm.”
“Bất quá nàng yên tâm, ta sẽ đi trên núi đi săn để cứu nàng.” Cao Thịnh mím môi, “Còn cha sau khi trở về liền quá mức hoảng sợ, cả người sốt cao, còn chưa có tỉnh lại, mẹ đang ở chăm sóc cha, bất quá Tạ đại phu nói, sau khi cha tỉnh lại chờ chịu đựng một tí không có chuyện gì.”
Hướng Hi nghe vậy yên tâm, cũng không mấy vui vẻ, dù sao cô còn tưởng rằng mình cứu đã cha Cao, kết quả đối phương chưa nói việc này, nếu không vì sao Cao Tuyên cùng Lưu Viện Viện nói cái gì mà cô muốn tự tìm đường chết đi theo lên núi mới xảy ra chuyện, là cô xứng đáng.
Hướng Hi lười đi để ý đến logic ngang ngược nam nữ chính.
Cô căn bản không thèm để ý bọn họ.
“Em vừa mới đều nghe thấy được, em cần nhân sâm dưỡng mới có thể khôi phục, em hai cùng em dâu hai đều không đồng ý trong nhà vì mà tiêu tốn số bạc này, vậy vì cái gì mà anh không vui? Không sợ em đem anh kéo suy sụp?” Hướng Hi nhếch môi hỏi.
Cao Thịnh theo bản năng nhìn vẻ mặt nàng, thấy nàng suy yếu nhưng thần sắc nghịch ngợm, hoàn toàn không có oán trách, trong lòng càng áy náy, “Nàng không cần để ý nhị đệ cùng nhị đệ muội, tiền thuốc của nàng sẽ do ta kiếm, bọn họ không làm chủ được.”
“Vậy vì sao mà em hai cùng em dâu còn muốn nói như vậy đâu? Có phải anh không thích em?” Hướng Hi cố ý thể hiện vẻ mất mát, đưa tay nắm chặt tay hắn, Cao Thịnh có trong nháy mắt cứng đờ.
Liền nghe thấy Hướng Hi ỷ lại mà nói, “Cao Thịnh, anh là người duy nhất còn lại của em, nếu anh cũng từ bỏ em, trong gia đình liền không ai thích em, em không cần anh đi săn kiếm bạc mua nhân sâm, anh bị thương em sẽ đau lòng, bệnh của em dùng đơn thuốc bình thường từ từ chăm sóc bản thân thì tốt rồi, chẳng qua là ma ốm, em cũng còn có thể dùng đầu óc, ở nhà làm việc thêu thùa, làm điểm tâm, anh đừng giống như em hai cùng em dâu bỏ rơi em, được không?”
Cô nhẹ nhàng lắc lắc tay Cao Thịnh, đôi mắt đáng thương lại bất lực kia khi nhìn hắn, đầy vẻ yêu thương không muốn xa rời, như là muốn nhấn chìm cả người hắn vào trong đó, trong lòng Cao Thịnh rung động không thôi, trước hắn chưa bao giờ gắn bó không muốn xa rời với ai như vậy, mối quan hệ giữa hắn và gia đình trước đây hoàn toàn khác với cảm giác hiện tại, hắn trái tim nhịn không được bùm nhảy dựng lên.