Tô Triết cũng không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng hiện tại không nhắc đến cũng không được.
Vì vậy gã kể tóm tắt lại những chuyện mình đã trải qua trong mấy ngày qua.
Song gã cố tình bỏ qua việc mình suýt bị Tô Mặc Ngôn đá gãy cả cây hàng, gã cảm thấy hai ngày nay mình đã bắt đầu có ham muốn trở lại.
Nói xong gã bổ sung thêm một câu: “Thật ra con cảm thấy có thể em ấy vẫn còn tức giận, dù sao trước 18 tuổi, chúng ta vẫn luôn nâng niu yêu chiều em ấy. Nhưng bởi vì chuyện kia… Thật ra chúng ta cũng có suy tính riêng. Em ấy sống hưởng thụ 18 năm ở nhà họ Tô, lúc trước ngay cả Tiểu Ngữ cũng phải nhường em ấy. Chúng ta cũng luôn nói với bên ngoài em ấy là cậu ba sinh đôi của nhà họ Tô, đối xử rất tốt với em ấy. Con cũng không ngờ hiện tại em ấy lại biến thành một kẻ vô ơn, tức giận vì chút chuyện cỏn con này.”
Đúng vậy, Tô Triết cảm thấy việc đẩy Tô Mặc Ngôn gả cho một người thực vật để đổi lấy lợi ích từ nhà họ Mạc là chuyện cỏn con.
Không chỉ vậy mà gã còn muốn Tô Mặc Ngôn phải mang ơn đội nghĩa với nhà họ Tô, bắt cậu đòi thêm ân huệ từ tay người nhà họ Mạc cho nhà họ Tô.
Thậm chí còn bắt cậu đối phó với Mạc Như Thâm và em trai em gái của anh thay bọn họ để nhà họ Mạc ưu ái nhà họ hơn.
Tô Mặc Ngôn mà biết suy nghĩ của gã chắc chắn sẽ nghĩ thầm: chuyện cỏn con thế sao không tự đi mà làm, đệt mợ, anh nói thì hay lắm, có đồng ý làm hay không?
Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, bà Tô suy nghĩ một lúc, nói: “Có lẽ… Chúng ta thay đổi đột ngột làm nó nảy sinh tâm lý phản nghịch. Nhưng không sao, A Triết, con gửi thiệp mời cho nó. Cuối tuần là tiệc sinh nhật của Tiểu Ngữ, gọi cả nó đến đây đi! Nói là cuộc gặp mặt gia đình, bảo nó đến cho vui cửa vui nhà. Con cũng biết mà, mình phải cố gắng để duy trì cái cơ ngơi này. Mẹ biết làm vậy sẽ thiệt thòi cho con và Tiểu Ngữ, nhưng mẹ cũng tin tưởng vì tương lai của chúng ta, chắc chắn các con có thể chịu đựng được.”
Nếu cái này cũng gọi là chịu đựng…
Tô Triết thở dài, nói: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy chứ? Chắc chắn con sẽ đồng ý hạ mình vì gia tộc, nhưng Tiểu Ngữ… Haizz, đứa nhỏ này thiệt thòi từ nhỏ, con thật sự cảm thấy đau lòng thay em ấy.”
Bà Tô cũng đồng ý, nói: “Mẹ biết vì khiêm nhượng, thằng bé vẫn luôn che giấu bản thân. Cố gắng làm từ thiện khắp nơi trên thế giới. Dùng tiền bán tranh của mình giúp đỡ vô số trẻ nhỏ. Đáng tiếc, phẩm chất quá tốt cũng có nguy hiểm. Ai mà ngờ được ông cụ nhà họ Mạc lại nhìn trúng nó chứ? Nếu thằng bé gả cho một người thực vật, e rằng đời này sẽ bị hủy hoại. Thôi thôi, đừng nghĩ nhiều. Tối nay mẹ sẽ về nói với nó, hy vọng Tiểu Ngữ đừng áp lực quá.”
Tô Triết nói: “Chắc chắn Tiểu Ngữ sẽ không quá áp lực, nhưng trong lòng chúng ta sẽ có áp lực.”
Bà Tô lắc đầu nói: “Vậy bây giờ phải làm sao đây? Trước khi chúng ta đủ mạnh, đành phải cố gắn nhẫn nhịn.”
Có đôi khi sự nhẫn nhịn giữa người với người lại rất khác nhau.
Bận rộn một buổi trưa, cuối cùng Tô Mặc Ngôn cũng rảnh tay.
Sau khi bọn nhỏ đi học, Tô Mặc Ngôn có thể nghỉ ngơi một tiếng.
Có thể do hai ngày nay quá mệt mỏi nên vừa ghé lên bàn cậu đã ngủ ngay.
Chú Trương Đầu đang rửa bát đũa trong bếp, bữa rượu lúc trưa làm chú cảm thấy rất thỏa mãn, còn được ăn đồ nhắm rượu ngon tuyệt.
Đồ nhắm rượu của Tiểu Tô là món ngon nhất mà chú từng ăn.
Cho nên cho dù không có tiền công nhưng chú cũng bằng lòng đến giúp.
Dì béo ra hiệu bảo chú đừng lên tiếng, để Tiểu Tô nghỉ ngơi một lúc.
Hai người bật nhỏ quạt cho cậu, đi trong sân nói chuyện phiếm.
Chú Trương Đầu nói: “Bà xem đứa nhỏ này vất vả đến mức nào? Một bả vai gầy yếu phải khiêng ba hòn núi lớn.”
Dì béo nói: “Đúng vậy, một mình tôi chăm cháu trai cũng cảm thấy mệt sắp chết. Hiện tại cháu trai cũng đi nhà trẻ, chúng ta rảnh rỗi không có việc gì thì cố gắng giúp đỡ thằng bé.”
Chú Trương Đầu nói: “Bà nói đúng, Tiểu Tô là người chu toàn. Bà xem xem, những món ăn chưa động vào còn thừa lúc trưa, Tiểu Tô đều đóng gói lại cho hai ta.”
Hai người nhìn cơm nhà đã được Tô Mặc Ngôn đóng gói lại, trong lòng cảm động không nói lên lời.
Hôm nay bọn họ được thưởng thức món gà xào thì là mà bọn họ chưa từng được ăn, mềm mại thơm ngon, bên ngoài giòn tan, bên trong mọng nước.
Bọn họ không biết Tiểu Tô có được thực đơn tốt như vậy từ đâu, giá cả vừa rẻ lại ngon miệng.
Hôm nay chú Trương Đầu uống rất ít rượu, toàn ăn gà xào.
Món ngon như vậy mà chi phí bỏ ra lại rất ít.
Thịt ức gà là loại thịt rẻ nhất ở chỗ bọn họ, chỉ cần 7 tệ một cân, thậm chí mua nhiều chỉ hết 6.5 tệ.
Một cân thịt ức gà thêm một quả trứng và một ít gia vị chỉ mất chưa đến 10 tệ đã đủ làm người ăn ngon quên lối về.
Dì béo nhìn về phía chú, khinh thường nói: “Ông chỉ biết ăn! Không thấy hôm nay Tiểu Tô gặp phải cái gì hả? Vừa nhìn đã biết bà mẹ và thím hai của thằng bé không phải hạng người lương thiện gì. Đặc biệt là bà mẹ kia, thím hai mặt người dạ thú của thằng bé liếc mắt cái có thể nhìn thấu. Nhưng bà mẹ kia của thằng bé là loại người ngấm ngầm dùng kế hiểm. Tôi nói với ông, mấy người chúng ta phải bảo vệ tốt nơi này.”
Chú Trương Đầu nói: “Việc này còn phải nói? Một đứa trẻ tốt như vậy, còn đối xử với tôi tốt hơn cả con trai ruột của tôi.”