Chương 29: “Đúng là đẹp con mẹ nó mặt nhỉ” (1)

Bà Tô đi đầu bị hất hết nước bẩn lên người, ba ta bóp mũi lùi về sau, giày cao gót dẫm lên chân của thím hai nhà họ Mạc.

Thím hai nhà họ Mạc hét lên như heo bị thọc tiết, vội vàng đẩy bà Tô ra.

Bà Tô đứng không vững, suýt nữa ngã chúi đầu xuống đất. Nếu không phải Tô Triết nhanh tay đỡ, sợ bà ta đã ngã chổng vó ra.

Nhưng quần áo trên người lại không may mắn thoát được, dính đầy nước bẩn và bùn.

Lại bởi vì hành động của dì béo quá nhanh nên đám vệ sĩ kia không kịp phản ứng.

Đến khi thím hai nhà họ Mạc ngã bệt xuống đất, đám vệ sĩ mới hành động.

Ban đầu Tô Mặc Ngôn có hơi ngạc nhiên, đến khi cây lau nhà của dì béo bị một tên vệ sĩ đè lại, cậu mới bắt đầu lo lắng.

Kết quả dì béo ngồi xuống đất, ôm chặt bánh xe của chiếc Bentley ở hàng đầu, la lối khóc lóc: “Hôm nay tôi muốn xem xem ai trong các người dám đυ.ng đến tôi. Nếu đám người mấy người dám động đến một đầu ngón tay của tôi, bà già này không tháo hết xe các người xuống thì phí công lăn lộn trên đời này! Sao? Còn dám kéo tôi?… Trời ơi nhanh đến xem này! Bắt nạt bà già neo đơn không ai chăm sóc! Một đám người ỷ thế hϊếp người! Kẻ có tiền thật ghê gớm!”

Tô Mặc Ngôn: ???

Dì béo, lần sau dì chuẩn bị làm như vậy nữa, nhớ xi nhan trước với cháu một câu.

Đám vệ sĩ không dám đi lên, sợ bà già kia thực sự nằm ra ăn vạ.

Có thể do bị ám ảnh bởi cái đá lần trước của Tô Mặc Ngôn nên Tô Triết cũng không dám đi lên.

Gã đỡ bà Tô dậy, sau đó trốn về phía sau.

Chỉ có thím hai nhà họ Mặc tức hộc máu nói: “Con mụ điên này từ đâu chui ra đấy? Mấy mụ nhà quê đanh đá đều có cái ngữ hạnh này sao?”

Dì béo lạnh lùng nói: “Ừ, tôi là bà điên đấy, là đàn bà đanh đá quê mùa đấy thì sao? Ngữ hạnh tôi như thế nhưng tôi không cướp gia sản của người khác, còn đuổi con cháu người ta ra khỏi nhà. Ui trời, có mấy người nhìn như con người lại hành xử như một con chó, đạo đức giả phát ớn, bây giờ lại còn làm ra chuyện không bằng heo chó như vậy chứ? Ha ha, còn không biết xấu hổ chạy đến khoe khoang trước mặt người ta! Đúng là đẹp con mẹ nó mặt nhỉ!”

Trong lòng Tô Mặc Ngôn không nhịn được vỗ tay khen ngợi dì béo, đúng là dì hợp ý cậu ghê!

Trải qua cuộc náo loạn của dì béo, mấy ông bà già trong tiểu khu đều vây lại xem.

Thấy bộ dạng này của dì béo, không ai hỏi nguyên nhân mà chỉ nhao nhao cầm chổi cầm nồi ra chiến đấu.

Mỗi người ông một câu tôi một câu, không cho bọn họ cơ hội mở miệng.

Kết quả đám người kia quên mất mình đến làm gì, đến như thế nào và bị đuổi ra khỏi tiểu khu như thế nào.

Ngoại trừ bị dì béo hất một gáo nước bẩn thì không thu hoạch được gì.

Nói thật Tô Mặc Ngôn rất ngạc nhiên về kết quả này.

Hàng xóm láng giềng trong khu phố cũ này tốt bụng thật đấy!

Cũng vì những lý do chính đáng mà cậu đã kể trong mấy ngày qua, thậm chí cậu còn thêm mắm dặm muối kể hết cho hàng xóm nghe về tội ác của thím hai và nhà họ Tô.

Cậu biết bác trai bác gái nhàn không có gì làm, chỉ thích lan truyền mấy tin đồn.

Sợ rằng chuyện cậu có mẹ nuôi và thím hai cực phẩm đã bị các bác trai bác gái tuyên truyền khắp phố.

Lại thêm người hay kể chuyện xưa như dì béo nữa, sợ rằng trong ấn tượng của các bác trai bác gái, hình tượng của mẹ nuôi và thím hai kia không khác gì Gargamel*.

*Gargamel, tục gọi là Gà Mên, là nhân vật trong bộ truyện tranh Xì Trum. Hắn ta là một lão phù thủy độc ác và là kẻ thù không đội trời chung của làng Xì Trum

Đến khi những người đó bị hàng xóm đuổi ra ngoài, dì béo mới được người đỡ dậy, suốt hành trình Tô Mặc Ngôn không nói được lời nào. Lúc này Tô Mặc Ngôn mới lấy lại phản ứng, bước lên xem xét tình hình của dì béo: “Lần sau dì đừng làm vậy nữa, vừa rồi mấy cái xe kia rất nguy hiểm. Nhỡ may bọn họ thật sự không quan tâm…”

Nghĩ đến đây, Tô Mặc Ngôn không nhịn được lo lắng.

Lúc này dì béo xua tay, nói: “Này có gì đâu? Lúc chúng ta phá bỏ di dời vào những năm 90, còn làm loạn điên hơn lần này nhiều. Chủ đầu tư không phải người, tính tiền theo mét vuông cho chúng ta. Một mét vuông nhà cấp 4 đổi một mét vuông nhà chung cư, không tính diện tích sân. Họ không quan tâm phòng cũ hay mới mà chỉ coi đó là tài sản phụ và tính giá như nhau. Lúc ấy bọn dì phản đối rất nhiều lần nhưng không làm gì được, cuối cùng bọn dì buộc phải mặt dày làm loạn đến cùng. Mặc dù nhà vẫn tính theo diện tích đất, nhưng sân nhỏ cũng được tính vào, mỗi hộ gia đình nhận được thêm một căn nhà.”

Tô Mặc Ngôn rất bội phục dì béo, bội phục sự thân cận và tin tưởng của dì ấy dành cho mình.

Mình chỉ cho cháu trai dì ấy một đĩa cà tím chiên, không ngờ dì ấy lại làm đến bước này vì mình.