Chương 26: “Anh dâu, em sẽ chăm sóc anh và Hân Hân cả đời.” (2)

Bà Tô vừa lòng nói: “Vậy mới đúng chứ, ngày mai đi gặp Tô Mặc Ngôn cùng với mẹ, nhìn xem nhà họ Mạc muốn làm cái gì.”

Tô Triết ngoan ngoãn vâng lời, trước khi xoay người rời đi còn nói thêm: “À đúng rồi, hai ngày nữa là sinh nhật Tiểu Ngữ, mẹ định tổ chức gì để chúc mừng em ấy vậy?”

Nhắc đến đứa con trai út này của mình, trên mặt bà Tô lại tràn đầy kiêu ngạo: “Thằng bé thi đỗ trường đại học top đầu của nước E, rất đáng để chúc mừng. Tiểu Ngữ đúng là em trai ruột của các con, dù ở nơi nào, gen chất lượng tốt cũng sẽ trở thành người xuất sắc. Anh em các con không cần nhọc lòng chuyện sinh nhật Tiểu Ngữ, mẹ sẽ tổ chức thật hoành tráng cho thằng bé.”

Tô Triết mỉm cười gật đầu, xoay người trở về phòng.



Sắc trời dần tối lại, bận rộn suốt một ngày, cuối cùng Tô Mặc Ngôn mệt mỏi nằm liệt trên sô pha.

Mạc Như Hân quạt cho cậu, Mạc Như Trạch bóp vai cho cậu, hưng phấn nói: “Anh dâu, em đếm tiền mặt, không ngờ chúng ta kiềm lời gần 1000 đồng!”

Buổi chiều có người trong khu phố ngửi được mùi thơm, rất nhiều người đã xếp hàng để mua cà tím chiên.

Không còn cách nào khác, Tô Mặc Ngôn lại phải đi siêu thị mua thêm cà tím, đến khi bán đủ cho tất cả mọi người trong tiểu khu mới thôi.

Người khác thì vừa lòng, nhưng cậu suýt mệt chết rồi.

Nhưng cũng may có thể kiếm được tiền, hiện tại cậu đã có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề sinh hoạt.

Mạc Như Trạch nói số tiền kiếm được với cậu, Tô Mặc Ngôn lại quơ quơ điện thoại, nói: “Trong này của anh còn hơn 300, hôm nay chúng ta kiếm lời được khoảng 1500.”

Nếu là lúc trước, Mạc Như Trạch chắc chắn sẽ không coi 1500 này là gì cả.

Nhưng hiện tại bọn họ bị vây trong khốn cùng, 1500 đủ để gửi em gái trong một tháng.

Trên mặt Tô Mặc Ngôn cũng hiện lên ý cười, nói: “Anh cảm thấy có thể thuê người, ngày mai chúng ta chính thức cho ra mắt bánh xèo giòn.”

Mạc Như Trạch gật đầu, hiểu chuyện nói: “Anh dâu, em cũng có thể giúp đỡ việc quản lý, có vẻ mấy bạn ấy đều nghe lời em, đều gọi em là đại ca, còn nhờ em kèm học cho nữa.”

Tô Mặc Ngôn cũng đoán được chuyện này, bởi vì cậu add phụ huynh của những đứa trẻ kia vào một nhóm, lúc cậu đang bận đã nghe thấy bọn họ nói về chuyện này.

Có một đứa trẻ học cùng lớp với A Trạch, hôm nay lúc giáo viên giới thiệu đã công bố thành tích lúc trước của cậu bé trước lớp.

Mọi người đều biết trong lớp mới chuyển đến một cậu bạn siêu giỏi, đều cảm thấy mùa xuân của lớp đội sổ đến rồi.

Tô Mặc Ngôn không lo Mạc Như Trạch sẽ bị ảnh hưởng, bởi vì học sinh giỏi rất tự giác.

Chỉ cần rảnh rỗi sẽ ngồi vào bàn học tập.

Biến cố gia đình không ảnh hưởng đến cậu bé, tin tưởng dù hoàn cảnh ra sao thì học sinh giỏi vẫn tiếp tục nỗ lực.

Nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn dặn dò cu cậu mấy câu: “Mặc dù hiện tại khó khăn, nhưng học tập vẫn quan trọng nhất. Mấy đứa không cần áp lực quá, có anh ở đây, anh sẽ không để mấy đứa bận tâm vì cuộc sống.”

Mạc Như Trạch nói: “Anh dâu, anh yên tâm đi, đối với em thì mấy kiến thức hiện tại dễ như bỡn. Năm trước em đã học xong toàn bộ kiến thức cấp 2, hiện tại đang thử học kiến thức cấp 3. Giáo viên lúc trước vẫn luôn liên lạc với em, gửi cho em một ít tài liệu học tập. Em sẽ không buông thả bản thân đâu, nếu anh trai em vẫn chưa tỉnh lại... Anh dâu, em sẽ chăm sóc anh và Hân Hân cả đời.”

Nghe vậy cổ họng Tô Mặc Ngôn nghẹn ứ lại, một thiếu niên 14 tuổi lại có được suy nghĩ như vậy, thực sự rất hiếm có.

Tô Mặc Ngôn xoa đầu cậu bé, nói: “Em còn nhớ rõ bác sĩ hồi phục cho anh trai em không? Anh tính toán, cộng thêm thu nhập ngày hôm nay của chúng ta và phí chữa trị ngày hôm qua, cộng thêm số tiền thừa lúc trước, trong tay chúng ta có hơn 6000. Tình huống này của anh trai em không thể không làm phục hồi chức năng. Nếu anh ấy có thể tỉnh lại sớm một chút, áp lực của chúng ta cũng bớt được phần nào.”

Mạc Như Trạch càng thêm cảm động, sụt sịt nói: “Anh dâu, tiền chữa trị của anh trai em phải mất ít nhất 100 ngàn một tháng, hay là bỏ đi...”

Với tình cảnh hiện tại của bọn họ, chuyện này vượt ngoài khả năng.

Tô Mặc Ngôn xua tay nói: “Đó là giá cả nhà giàu bọn em, với những người bình thường như bọn anh thì có giá khác. Được rồi, em không cần nhọc lòng chuyện này. Ngủ sớm đi, ngày mai lại như cũ.”

Cậu quay đầu định giục Mạc Như Hân đi ngủ, lại phát hiện cô bé đã nằm ngủ trên sô pha.

Tô Mặc Ngôn đứng dậy ôm cô bé vào phòng ngủ, dặn dò Mạc Như Trạch: “Ngủ sớm dậy sớm, làm xong bài tập chưa?”

Mạc Như Trạch gật đầu nói: “Vâng, em làm xong rồi, chúc anh dâu ngủ ngon.”

Tô Mặc Ngôn nói ừ rồi xoay người về phòng, lại bắt đầu hầu hạ sếp lớn người thực vật nhà mình.

9 giờ đến 10 giờ tối hằng ngày, Tô Mặc Ngôn phải lau người chăm sóc đại tiểu tiện rồi tiến hành huấn luyện phục hồi khớp xương cho anh.

Sau khi làm xong mọi thứ, Tô Mặc Ngôn thấy mệt sắp chết ngất.

Lau mình xong cho anh, Tô Mặc Ngôn cũng tắm rửa luôn.

Sau khi mặc xong áo ngủ cho sếp lớn, cậu cũng ngả người xuống giường chìm vào giấc ngủ.



Ngủ một giấc từ 10 giờ đến 6 giờ sáng, chuông báo thức reo lên, Tô Mặc Ngôn có cảm giác đại não đã hoàn toàn được nghỉ ngơi đầy đủ.

Con người của cậu là vậy, dù mệt đến mức nào, chỉ cần ngủ đủ 8 tiếng thì có thể phục hồi sức sống.

Một ngày mới, cậu lại bắt đầu buôn bán.

Hôm qua dì béo đã giúp cậu suốt cả chiều, Tô Mặc Ngôn cho dì ấy một đĩa cà tím chiên.

Hôm qua dì bảo sáng sớm hôm nay sẽ đến, ban đầu cậu hẹn dì ấy đến đây vào lúc 7 giờ. Kết quả vừa mở cửa, dì béo đã đeo sẵn tạp dề đứng chờ ở cửa.

Tô Mặc Ngôn:...

Trạng thái tinh thần hừng hực luôn ấy nhỉ!



Nhà họ Tô, bà Tô cũng rời giường rửa mặt trang điểm từ sáng sớm, dựa theo chỉ thị của thím hai nhà họ Mạc, chuẩn bị đến thăm đứa con nuôi của mình.