Đáng thương nhất là anh trai giao đồ ăn kia, anh ta lái xe ba bánh thở ngắn than dài: "Khó trách thời buổi này ăn uống không được coi trọng. Tất cả đều do bị loại người này gây hại.”
Tô Mặc Ngôn chớp chớp mắt, cậu đứng lên gọi anh ta lại hỏi: "Anh gì ơi, trong xe anh có đồ ăn gì đấy?”
Anh thanh niên nhìn cậu một cái rồi nói: “Chỉ là chút đồ ăn rau cải như đậu que, ớt xanh cà tím linh tinh thôi.”
Tô Mặc Ngôn xốc sọt đồ ăn của anh trai kia lên nhìn thoáng qua rồi nói: "Cũng còn tươi quá nè! Anh bán hết mấy thứ đó cho tôi đi!”
Thanh niên có chút hoài nghi hỏi: "Cậu lấy hết cả xe luôn hả?”
Tô Mặc Ngôn nói: "Đúng vậy, tôi lấy hết, bên chỗ tôi cũng cần rau dưa. Không phải đúng lúc anh không biết xử lý thế nào sao? Vậy thì tiện quá, anh bán hết cho tôi đi!”
Chàng thanh niên ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Cũng đúng, tôi giảm cho cậu 20%. Nguyên xe này là 350 tệ thì tôi để lại cho cậu 280 tệ. Đủ bù tiền xăng xe chạy đi chạy lại là được rồi!”
Tô Mặc Ngôn cũng không để anh ta chịu thiệt: "Tôi trả anh 300 tệ, sau này mỗi ngày anh đưa đồ ăn tới tận nhà cho tôi. Cứ tươi mới như vậy mỗi ngày một xe, anh đồng ý không?”
Anh ta vừa nghe lập tức cười rộ lên: "Ôi trời, ông chủ nhỏ đây hào phóng quá!”
Mọi người xung quanh có chút lo lắng nói: "Này nhóc, quán của con còn nhỏ. Còn Phủ Thượng Thực lại là một nhà hàng lớn. Một ngày bọn họ dùng bao nhiêu đó còn dùng không hết. Con mua nhiều vậy làm sao bán hết đây?”
Tô Mặc Ngôn cười đáp: “Mọi người xem, nhà con còn giữ trẻ nữa. Dù sao cũng phải cho bọn nhỏ ăn uống.”
Cậu vốn định để gạo lại đây rồi mới đi mua đồ ăn.
Hôm nay không tồi, tuy gặp chút chuyện ngoài ý muốn nhưng lại chốt được mối làm ăn buôn bán.
Anh ta vui sướиɠ nắm tay Tô Mặc Ngôn nói: "Ngày mai vẫn bao nhiêu đây đúng không, chúng ta kết bạn Wechat đi, mỗi ngày vào buổi tối trước lúc 9 giờ sẽ tôi đưa danh sách rau dưa cho cậu.”
Anh ta cảm động rớt nước mắt nói: “Rau dưa này đều là do tôi lấy tận nơi đó, tuyệt đối tươi ngon!”
Nếu ngày nào cũng có đơn như vậy thì anh ta có thể nuôi cả nhà sống qua ngày.
Tô Mặc Ngôn nói cảm ơn các bác trai bác gái hỗ trợ xong thì đẩy Mạc Như Thâm vẫn đang im ắng đi về nhà. Vì chút chuyện này mà bây giờ đã 10 giờ rưỡi.
Bọn nhỏ tan học lúc 11 giờ rưỡi, nếu muốn làm kịp tám phần cơm thì phải khẩn trương lên.
Đầu tiên cậu đi vo gạo nấu chín cơm. Sau đó lấy nửa nồi bột mì, nhân thịt bằm, hành lá băm nhuyễn trộn đều.
Cà tím được cậu rửa sạch rồi kẹp nhân thịt, bọc một lớp bột, sau đó cậu giảm lửa để nhiều dầu, chiên đến khi vỏ vàng xốp giòn.
Cậu rất thích món cà tím chiên bột, vừa ngon lại dễ làm.
Rửa sạch cây cải dầu xong cậu lại trung nước sôi cho sạch rồi thêm tôm bóc vỏ và tỏi vào xào chung cho dậy mùi.
Chỉ trong chốc lát cậu đã làm cơm xong. Không những đứa nhỏ sát vách mà cả dì mập mạp cạnh nhà cũng ló đầu sang xem.
Dì béo dẫn theo cháu trai cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Tô có cần giúp không?”
Tô Mặc Ngôn nhớ rõ dì béo này đã cùng một đám cô dì chú bác chê bai cậu, nhưng sau đó lại là người nói đỡ cho cậu nhiều nhất.
Dì ấy dễ bị xúi giục nhưng cũng là một người tốt. Tô Mặc Ngôn gắp một miếng cà tím chiên bột đưa cho thằng nhỏ đang nuốt nước bọt liên tục, cậu nói: "Cũng được ạ! Nếu rảnh thì dì giúp con rửa dưa leo làm nộm nha!”
Hôm nay cậu chuẩn bị ba món mặn một món canh, cà tím chiên bột, cải dầu xào tôm, nộm dưa leo và canh cà chua trứng.
Đồ chay mặn phối hợp với nhau quá đủ dinh dưỡng cho một bữa ăn.
Dì béo thấy Tô Mặc Ngôn hòa nhã như vậy thì lập tức chạy đến giúp cậu rửa dưa leo để làm dưa leo nộm. Có dì béo giúp đỡ, cơm nước đều được hoàn thành rất nhanh.
Khoảng 11 giờ 45 phút, lúc Mạc Như Trạch cầm cờ đỏ dấn lũ trẻ về thì hương cơm thơm phức khiến cả bọn háo hức nhìn quanh.
Đi sau bọn trẻ còn có một bà mẹ trẻ là người nhà của một học sinh trong nhóm.
Thật ra lúc cô ta ngửi được hương thơm đã vừa lòng. Có thể khiến con mình thèm ăn đã là chuyện hiếm rồi.
Mà sau khi cô ta được chiêm ngưỡng cảnh Tô Mặc Ngôn làm cà tím chiên bột thì không nhịn nổi lập tức quay video đăng lên tường nhà với nội dung: "Ẩm thực kiểu mới ngon thế, con nhà tôi vừa được thay đổi cơ sở giám hộ mới. Thầy giáo làm đồ ăn không tồi chút nào!”
Mạc Như Trạch vừa xoa bụng vừa than: "Anh dâu, chúng em đói quá rồi, anh làm cơm xong chưa?”
Tô Mặc Ngôn vừa bưng đồ ăn để lên bàn vừa nói: “Xong rồi nè, A Trạch cùng các bạn ăn cơm, cơm nước xong thì ngoan ngoãn đi ngủ trưa. A, đúng rồi, nếu các em không hiểu vấn đề gì thì đều có thể hỏi A Trạch.”
Cu cậu là một học sinh giỏi thực thụ, kể cả đi dạy thêm cu cậu cũng có thể làm được.
Mạc Như Trạch:...
Đột nhiên bị giao nhiệm vụ.
…
Nhà họ Tô, bà Tô đang trang điểm trước gương.
Quản gia đột nhiên gõ cửa nói: "Thưa bà, bà Mạc gọi tới nói là có chuyện tìm bà.”
Bà Tô nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo trong gương của mình rồi nói: "Tìm tôi? Bà ta có chuyện gì chứ? Chắc là lại muốn khoe khoang thứ quý báu gì nữa đây!”
Quản gia im lặng không nói, chỉ đợi bà Tô trả lời: "Tôi đi xuống ngay.”
Nói xong bà ta đứng dậy đi xuống lầu.
Thế nhưng bà ta lại nghe trên lầu tiếng loảng xoảng của chén trà vỡ vụn, bà ta nhíu mày. Gần đây thằng hai bị làm sao mà lại quá quắt không biết kiềm chế cảm xúc như thế?
Bà ta không nghĩ nhiều quay sang cầm điện thoại mà hầu gái đưa cho, lập tức thay đổi sắc mặt nói: "Bà hai nhà họ Mạc đó sao, đã lâu không gặp, không biết bà tìm tôi có chuyện gì không?”