Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Cha Ruột Của Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 4: Đại gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trì Trì dẫn Hoắc Tiểu Trà đi một vòng siêu thị, cũng đã mua được gần hết những đồ dùng cần thiết nên quyết định thanh toán.

Trì Trì xách hai túi đồ lớn đi trước, Hoắc Tiểu Trà xách một túi đồ nhỏ đi theo sau, hai người rời khỏi siêu thị.

Trì Trì nhìn thấy bé con có vẻ không vui. Vừa đi vừa bĩu môi, bước chân siêu vẹo.

"Này, phía trước có xe bập bênh đấy, con có muốn ngồi không? Nếu con thích thì hôm nay có thể ngồi thử một lần.”

Hoắc Tiểu Trà lắc đầu.

"Ngồi đi mà.”

Cuối cùng, Hoắc Tiểu Trà vẫn bị cậu ép ngồi lên một chiếc xe bập bênh trong siêu thị.

"Cha của ba gọi là ông nội, mẹ của ba gọi là bà nội..."

“Đến đến, đến đây, các bạn nhỏ mau đến đây, mau đến đây nào các bạn nhỏ..."

* Đây là đoạn nhạc được phát ra từ mấy chiếc xe bập bênh

Để thu hút trẻ em và tăng thu nhập, chủ siêu thị đã cố tình đặt ba, bốn chiếc xe bập bênh trước cửa hàng.

Bên cạnh mấy chiếc xe đó còn có một vài vị phụ huynh đang đứng trông con.

Nhiều loại nhạc hòa quyện vào nhau, đem đến một trải nghiệm vô cùng “ấn tượng”.

Những đứa trẻ khác tỏ ra phấn khích, thi nhau trèo lên mấy chiếc xe bập bênh.

Trong khi Hoắc Tiểu Trà vẻ mặt thờ ơ, thân hình bị động mà lắc lư theo nhạc. Thầm nghĩ đến bao giờ trò chơi này mới kết thúc?

Các bậc phụ huynh khác thì cười đùa và gọi con mình nhìn vào camera, chụp ảnh cho con.

Trong khi phụ huynh của Hoắc Tiểu Trà, Trì Trì, lúc này đã đặt hai túi đồ lớn xuống đất, yên lặng ngồi bên cạnh ăn khoai tây chiên.

Đúng là một cặp baba con “tuyệt phối”.

Trì Trì ăn xong một túi khoai tây chiên, trò chơi của Hoắc Tiểu Trà cũng vừa kết thúc.

Cậu bế Hoắc Tiểu Trà xuống rồi cùng nhau đi về nhà.

Sau khi về đến tiểu khu, một số người lớn tuổi đang ngồi hóng mát dưới lầu nhìn thấy hai baba con Trì Trì thì bắt đầu bàn tán.

"Này, đó là baba của Hoắc Tiểu Trà phải không?"

“Còn ai vào đây nữa. Chắc là lại đi mua một đống mỳ ăn liền cho thằng bé ăn đây mà.”

"Thật là tội lỗi. Lão Trương, ông ở ngay bên dưới nhà bọn họ, có rảnh thì đi xem xem, trẻ con ăn thứ đó lâu ngày rất không tốt.”

Ông lão được gọi là "Lão Trương" nhìn Trì Trì và Hoắc Tiểu Trà đi lên lầu, gật đầu: "Được.”

"Nếu thực sự không khỏe thì cứ gọi bác sĩ của trạm xá đến, thằng bé bị ốm đến quen luôn rồi.”

Tuy nhiên, bọn họ chờ đến giữa trưa, mãi đến khi phải trở về nhà ăn cơm vẫn chưa thấy Trì Trì xuống lầu.

*

Trưa nay Trì Trì quyết định ăn mì.

Mỳ sợi trứng bỏ thêm chút thịt chân giò hun khói, ăn kèm với rau xanh. Thực là một bữa ăn siêu “xa hoa”.

Cậu không biết nấu ăn và đây là món duy nhất cậu nấu mà có thể ăn được.

Trì Trì chia mì thành hai bát, một bát cho bản thân và một bát cho Hoắc Tiểu Trà.

Sau bữa trưa, hai người cùng xem TV một lúc – là chương trình yêu thích của Hắc Tiểu Trà “Makka Pakka”

Trì Trì chợp mắt trong cơn ác mộng của "Makka Pakka". Đến khi tỉnh dậy, cậu vỗ nhẹ vào người Hoắc Tiểu Trà.

"Đi thôi, baba dẫn con đi mua quần áo."

Trì Trì đưa bé xuống lầu.

Nguyên chủ có một chiếc ô tô - Trì Trì sử dụng chìa khóa điện tử để tìm kiếm nó dưới hầm để xe.

Trong hầm gửi xe vang lên tín hiệu của một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ bóng loáng.

Đó là một chiếc xe của Nhật có tên là Xiao Zhai Dog. Cậu không nhận ra nhãn hiệu của chiếc ô tô này nhưng cậu biết rằng lái nó sẽ rất ngầu. Trên đường có mười người thì phải có đến mười lăm người ngước nhìn.

Sao lại có mười lăm người ấy hả? Là vì tốc độ quá nhanh, năm người trong đó đã bị tách làm đôi.

Trì Trì mở cửa xe, cau mày.

Nguyên chủ quá bất cẩn, Hoắc Tiểu Trà còn bé thế mà đến một cái ghế an toàn cho trẻ cũng không có.

Chuyện gì đã xảy ra?

"Tiểu Trà, con lên đi.”

Gầm xe thể thao rất thấp nên Trì Trì không thể ngờ được rằng chân của Hoắc Tiểu Trà ngắn đến không thể leo lên được.

"Ha ha ha——"

Hoắc Tiểu Trà quay người lại, Trì Trì vội vàng dùng tay bịt miệng lại.

Cậu túm lấy cổ áo Hoắc Tiểu Trà, đẩy lên xe: “Ngồi chắc nhé.”

Cậu đóng cửa lại, đi đến bên ghế lái, ngồi xuống và phóng đi.

Đúng như dự đoán, chiếc xe này đúng là bắt mắt.

Với một tiếng rít, cả mười người trên đường đều ngã gục.
« Chương TrướcChương Tiếp »