Mụ Điền, là bảo mẫu già của nhà họ Hoắc, luôn chịu trách nhiệm chăm sóc Hoắc Tinh Miên.
Tuy nhiên, Hoắc Tinh Miên là đứa con ngoài giá thú của một người cha không hề quan tâm cùng một người mẹ xuất thân không rõ ràng, cho đến nay vẫn chưa được đưa về nhà chính thức nhận tổ quy tông và trở thành một thiếu gia đàng hoàng.
Chăm sóc một đứa con ngoài giá thú như vậy, đối với mụ Điền rất khó để kiếm được lợi ích gì, cho đến khi trong biệt thự có thêm một nam phu nhân ghét bỏ Hoắc Tinh Miên, mụ Điền mới có cơ hội thể hiện.
Chẳng hạn như mụ ta không cho Hoắc Tinh Miên chọn khẩu phần ăn và bảo đầu bếp chỉ nấu những món Hoắc Tinh Miên không thích, lại yêu cầu đứa trẻ phải nhai mỗi miếng thức ăn khó nuốt xuống ít nhất mười lăm lần.
Gọi là vì sức khỏe của đứa trẻ, nhưng thực chất là cố tình hành hạ tinh thần, chỉ để thỏa mãn tâm lý biếи ŧɦái của nam phu nhân và đổi lấy tiền thưởng.
Tuy nhiên, Hoắc Tinh Miên đã cố gắng nuốt xuống, nó không muốn chọn thức ăn cũng không muốn bị trừng phạt, nhưng những thức ăn khiến nó khó chịu sau khi nhai nhuyễn càng khó nuốt xuống, dù nó đã nhịn đỏ mắt nhưng cảm giác buồn nôn vẫn dâng lên khiến nó không thể kiềm lại và nôn ra.
Nghe thấy tiếng bước chân của nam phu nhân, đứa trẻ co rúm trên ghế không thể kiềm chế sự run rẩy.
Đêm qua, qua khe cửa nó nghe thấy tiếng nam phu nhân gào thét đập phá cuồng loạn... Nó tưởng mình thoát nạn, không ngờ sáng nay nam phu nhân lại xuất hiện, điều này đồng nghĩa với việc mụ Điền sẽ càng thêm tàn nhẫn...
Bị phạt quỳ suốt đêm trong phòng thờ chưa đủ, có lẽ nó sẽ lại một lần nữa vô tình ngã từ cầu thang xuống... Nó run rẩy sợ hãi đến mức gần như co giật.
Mụ già đứng bên cạnh vô cùng hài lòng.
Mặc dù đứa trẻ ngoài giá thú này vô dụng, nhưng ba tuổi đã thông minh hơn một hai tuổi và biết sợ hãi, mụ ta không cần tốn nhiều công sức, chỉ cần dọa nạt một chút, đứa con hoang này sẽ sợ đến ngất đi, khiến lòng nam phu nhân vui thích, người này sẽ vui vẻ và hào phóng hơn.
Đôi mắt mụ Điền loé lên tia vui mừng, đã sẵn sàng đón nhận phần thưởng.
Trong khi Hề Linh vừa bước vào phòng ăn vẫn còn chìm đắm về chuyện đêm qua bỗng nhiên giàu có, tưởng rằng bữa ăn đầu tiên sau khi xuyên tới sẽ được nếm thử món ăn của đầu bếp Michelin, tiện thể cũng xoa dịu mối quan hệ với kẻ phản diện tương lai.
Dù sao thì đứa trẻ còn nhỏ, ký ức trước ba tuổi cùng với sự phát triển của tế bào thần kinh sẽ dần mờ nhạt khi lớn lên, gia đình hòa thuận muôn sự tốt đẹp, cậu có nhiều tiền như vậy rồi, chỉ hy vọng tất cả đều được êm thấm hạnh phúc cho đến già.
Cậu không ngờ rằng vừa mới đến, mụ già này đã gây chuyện cho cậu… và những thứ trên bàn ăn này là gì?
Vừa bước vào phòng ăn, trước mắt là chiếc bàn ăn kiểu Pháp dài sáu mét, phía trên treo hai chùm đèn pha lê giá trị không nhỏ, bề mặt bàn phủ khăn bàn màu ngà, những đường vân chìm và hoa văn tinh tế thể hiện chất lượng cao cấp.
Ba chiếc đĩa cao cấp cỡ lớn chiếm đầy khu vực ăn uống trước mặt Hề Linh, gần mép bàn còn xếp những bộ đĩa và dao nĩa tinh xảo cầu kỳ.
Đó là kiểu bày biện sang trọng mà Hề Linh chỉ từng thấy trên TV, nhìn thoáng qua thì xa xỉ và cao cấp, tạo cảm giác không gian rất đẳng cấp.
Nhưng cũng không thể che giấu được những món ăn dưới vòm kính hình vòng cung thực chất chỉ là trứng xào rau mùi, cà rốt xào ớt chuông, diếp cá nộm.
Những món này ngay cả chó nhìn thấy cũng lắc đầu, dù có bày trí cách nào cũng vô ích.
Hơn nữa, kích thước đĩa ăn gần bằng chậu rửa mặt, nhưng phần thức ăn chỉ đặt ở giữa chắc gắp được hai đũa, cho gà ăn hay gì?
Đặc biệt, ba món hoàn toàn trúng ngay bốn điểm yếu của Hề Linh. Khi bảo mẫu nhấc vòm kính lên, cậu thậm chí không thể rảnh tay nhìn sang đứa trẻ tội nghiệp đối diện: "... Đây là cái quái gì vậy?!"
Cậu không phải đã xuyên thành người giàu sao?
Rau mùi, cà rốt, ớt chuông, rau diếp cá có thể biến mất khỏi thế giới của cậu được không?
"Bỏ đi, bỏ hết đi!"
Trước đó Hề Linh còn lo tính cách của mình và nguyên chủ khác biệt quá lớn, giờ đây nhìn thấy những món ăn không thể chấp nhận này, cậu lập tức nhập vai chỉ trong một giây, liếc nhìn đứa nhỏ nức nở vì bị tra tấn bên kia, cậu còn muốn lật bàn ngay tức khắc.
"Rau mùi, cà rốt, ớt chuông, rau diếp cá, tất cả cút khỏi trang viên ngay!"
Đang chuẩn bị đón nhận lời khen ngợi của chủ nhân, biểu cảm mụ Điền đột nhiên đơ ra, trong mắt hiện rõ sự bối rối và khó hiểu.
Mặc dù nam phu nhân sáng nắng chiều mưa, nhưng mụ Điền tự tin mình nắm rõ tính cách của người này, hoàn toàn không hiểu tại sao người này lại lại trút giận lên những món ăn bình thường này thay vì Hoắc Tinh Miên.
Đứa trẻ ngồi đối diện cũng ngỡ ngàng ngừng khóc, đôi mắt ướt nhẹp hơi mở to, giống hai quả nho đen được rửa sạch, đen bóng và trong veo.
Mặc dù cơn giận của Hề Linh nhắm vào mụ Điền, nhưng mụ Điền ở trang viên có địa vị cao cấp, thường chỉ phụ trách việc chăm sóc Hoắc Tinh Miên, cộng thêm không có người quản gia ở đây, nên mọi người gọi mụ ta là Điền quản gia.
Về yêu cầu của Hề Linh loại bỏ các món ăn do mụ Điền chỉ đạo, bầu không khí im lặng trong nửa phút, hai bảo mẫu đứng bên cạnh mới lúng túng xác nhận: "Ngài muốn... dọn dẹp tất cả những món này ạ?"
Hề Linh gật đầu, đồng thời nhanh chóng tìm kiếm trong não những thông tin được truyền vào tối qua, một lúc sau, mắt cậu đảo một vòng, rồi đi theo bảo mẫu đẩy xe thức ăn đến bếp.
Bếp trưởng mắt xanh đang vừa nghe nhạc cổ điển, vừa từ tốn chế biến thịt bò Wagyu.
Hai phụ bếp mỗi người một việc, một đang nướng thanh long thượng hạng trên lò than, một khác đang pha nước sốt bầu với vịt con.
Hề Linh hít một hơi thật sâu, rồi lén nuốt nước bọt, nói ra cậu còn khó tin, tất cả những thứ này đều chuẩn bị cho mụ Điền!
Nguyên chủ thức dậy muộn, cộng thêm là ngôi sao nên rất chú trọng ngoại hình, sau khi dậy ăn bữa sáng trưa như thức ăn gia cầm, bữa thứ hai và cũng là bữa cuối cùng vào khoảng bảy giờ tối là bữa ăn giảm cân ngay cả chó cũng không thèm...
Trong khi mụ Điền, mỗi ngày sống trong biệt thự cao cấp, ăn đồ ăn Michelin, ngủ nệm Hästens, công việc hàng ngày của mụ là hành hạ đứa trẻ phản diện vừa tròn ba tuổi, Hề Linh chợt khó phân biệt, cuối cùng giữa mụ Điền và nguyên chủ ai mới là cha dượng hào môn trong truyện đây?
Cậu nhịn không nổi cảm giác muốn trợn tròn mắt: "Làm xong thì mang tất cả sang cho tôi!"
Nghe vậy, phụ bếp gần đó ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ngây thơ nói: "Nhưng đây là bữa trưa của Điền quản gia..."
Người phụ bếp trẻ đơn thuần là nghĩ nếu tất cả những thứ này đều dành cho Hề Linh thì bọn họ không kịp làm bữa mới cho mụ Điền nữa.
Hề Linh lạnh lùng hừ một tiếng, bảo bảo mẫu mở nắp xe đồ ăn, chỉ vào sáu cái đĩa lớn bên trong và nói: "Đây không phải là các món ăn mụ Điền đặc biệt chuẩn bị sao?"