Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Cha Dượng Hào Môn Hahahahahahaha

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hề Linh cố gắng mở mắt, nhìn thấy bốn khuôn mặt phụ nữ trung niên cực gần đang chăm chú nhìn cậu, giống hệt như biểu tượng cảm xúc "Ngươi tỉnh chưa?" trong Tây Du Ký.

Hề Linh: !!!

Cậu hoảng hốt đến nỗi thở không ra và ho khan dữ dội.

Một bà dì lực lưỡng nhất trong bốn bà dì nhấc cậu lên như một con gà, hai bàn tay to khỏe vỗ mạnh vào lưng cậu, vừa vỗ vừa hô to: “Phu nhân…!”

Hề Linh gượng gạo giơ tay yếu ớt ra hiệu: “Đừng vỗ nữa.”

Vừa rồi còn thoi thóp, vỗ nữa là chắc cậu sẽ chết luôn.

Bà dì Hercules kịp thời dừng tay, Hề Linh cuối cùng cảm thấy mạng sống được bảo toàn. Cậu nhấc mí mắt lên nhìn qua đầu các bà dì, chú ý đến môi trường hoàn toàn xa lạ xung quanh mình.

Rõ ràng, đây hoàn toàn không phải môi trường mà một công nhân nghèo như cậu có thể tiếp xúc...

--- Tuyệt quá! Vậy ra không phải dương tính mà là xuyên không!

Không đúng! Cái quái gì vậy? Cậu thật sự đã xuyên không?!

Đầu Hề Linh vẫn còn choáng váng, bốn bà dì xung quanh vẫn lải nhải, trong hỗn loạn cậu vội vàng kiểm tra xác nhận giới tính của mình với tư cách "phu nhân", may mắn là cậu nhỏ vẫn còn nguyên.

Tiếp đó cậu chú ý đến đôi tay thon dài trắng muốt của mình không hề sưng phù, không một vết chai sần xấu xí, làn da lòng bàn tay mịn màng trơn láng đến kỳ lạ, đến nỗi ruồi đậu xuống cũng phải té ngửa.

Dường như có sự cảm ứng tâm linh, Hề Linh lập tức nhớ lại trải nghiệm kỳ lạ trước khi ngủ, cũng như cha dượng giàu có có cùng họ tên với cậu trong cuốn tiểu thuyết máu chó...

Hề Linh buột miệng thốt lên: “Tinh... Tinh... Miên? Hoắc Tinh Miên!”

“Tiểu thiếu gia được má Điền đưa đi ngủ, phu nhân muốn gọi tiểu thiếu gia qua?” Bảo mẫu bên cạnh nhíu mày, tưởng rằng vị phu nhân này lại bắt đầu bắt nạt đứa nhóc nữa.

Mặc dù xưng hô phu nhân, nhưng trong lòng các bảo mẫu không hề có cảm tình tốt với Hề Linh - người đàn ông bị ép gả vào nhà họ Hoắc, chỉ là để tôn trọng bề ngoài.

Nghe Hề Linh gọi tên tiểu thiếu gia, một bảo mẫu có nước da hơi sẫm màu vẫn theo thói quen bảo vệ đứa nhóc: “Bác sĩ Hoài Đặc sắp tới rồi, cậu vẫn nên kiểm tra sức khỏe của mình trước...”

Vẻ kinh ngạc trong mắt Hề Linh dần chuyển thành cuồng vui. Bác sĩ Hoài Đặc! Cũng giống nội dung tiểu thuyết!

Hề Linh cúi đầu xuống, sợ ánh mắt nóng rực của mình làm lộ bí mật trước mặt các bảo mẫu. Cậu không kìm được lấy điện thoại ra nhanh chóng kiểm tra số dư tài khoản, một dãy số làm cho mắt cậu hoa cả lên, cậu thực sự đã xuyên thành cha dượng hào môn!

Mặc dù cha dượng của gia đình giàu có này là một bia đỡ đạn độc ác và có cái kết bi thảm, nhưng đó là chuyện của hơn mười năm sau khi đứa con riêng trưởng thành! Bây giờ cậu đơn giản chỉ là một người đàn ông giàu có bình thường!!!

Hề Linh sợ tất cả chỉ là ảo giác, liền tự cấu mạnh vào mình một cái.

"Xít - Á!" Đau đến mức nước mắt cậu ngay lập tức trào ra.

Đây, là những giọt nước mắt hạnh phúc!

*

Bác sĩ gia đình da trắng tóc vàng tiến vào, thấy khuôn mặt Hề Linh đỏ bừng cố nín cười, tưởng cậu ấy sốt cao, anh ta liền nhanh chóng bước tới và bảo trợ lý của mình lấy nhiệt kế tai.

Từ cuộc đối thoại giữa các bảo mẫu và bác sĩ, cũng như nội dung cốt truyện của tiểu thuyết, Hề Linh nhanh chóng nắm được tình hình chung ở hiện tại.

Nam chủ với tư cách phu nhân nhà giàu lên chương trình tạp kỹ khoe tình cảm, nhưng khi gọi điện cho chồng trong trò chơi thì phát hiện mình đã bị chặn, bị làm nhục trên sóng đến mất đi thể diện, đến khi trở về nhà lập tức gọi điện và làm ầm ĩ.

Như người ta đã nói no zuo no die (nếu không làm điều ngu ngốc, thì sẽ không gặp rắc rối), do bồn tắm quá lớn nước quá sâu, người này say khướt mất thăng bằng nên bị nghiệp quật.

Hề Linh nhìn dì bảo mẫu Hercules đưa nước ấm tới, lắc đầu như bộ trống, cậu vừa ợ hơi vẫn còn nghe mùi sữa tắm, nghĩ thầm cơ thể này trước đó chắc chắn đã uống nhiều "nước nóng".

Cậu ôm cái chặt đầu còn choáng váng, yếu ớt nói: "Tôi không sao, các người xuống trước đi."

Các bảo mẫu trên mặt lộ ra vẻ hết mực tận tâm, thực ra chân chạy càng nhanh càng tốt, phòng ngủ xa hoa như cung điện trong chớp mắt chỉ còn lại một mình Hề Linh.

Khóe môi tái nhợt của cậu lập tức giãn ra, giông như kéo sắp đến tận mang tai.

Cậu ôm chiếc điện thoại hiển thị số dư vào lòng, hạnh phúc lăn lộn trên chiếc giường cực lớn: "Phát tài rồi! Tôi phát tài rồi hahahahahahahaha khụ khụ khụ!!!"

Hề Linh sung sướиɠ đến mức suýt xé tan ga giường, nhưng thân thể này trước đây say rượu và uống nước quá nhiều, lăn được hai vòng bàng quang đã phản ứng, cậu phải đỡ thân mình yếu ớt, dọc theo bức tường hoa lệ tới nhà vệ sinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »