Chương 14

Hồ Lai cao cao tại thượng vừa mới bắt đầu bài diễn thuyết dài dòng của mình, Hề Linh đã ngắt lời trước: "Mười lần thôi á - tôi đề xuất, anh chồng tôi thiếu chút tiền này của ông?!"

Coi thường ai vậy!

Nói xong, Hề Linh cúp máy ngay lập tức, sau đó tự cho mình điểm tuyệt đối vì màn trình diễn ấn tượng này.

Tuy nhiên, tính ra tiền phạt vi phạm hợp đồng gấp mười lần cũng gần bằng số tiền ban đầu dự định đầu tư, Hề Linh vốn quen nghèo nên vẫn rất tiếc tiền.

Mặc dù bây giờ tiền kiếm được gần như gió cuốn đi, nhưng quyên góp vẫn tốt hơn là bị nhà sản xuất vô lương tâm này cuỗm mất và gã đại diện rác rưởi Phó Hào trước đây chắc chắn đã biển thủ không ít tiền.

Hề Linh càng nghĩ càng bực bội, mở khóa điện thoại bắt đầu tìm kiếm tư vấn pháp luật, ít ra cũng phải khiến chúng nôn ra số tiền vơ vét được giống như mụ Điền.

Cậu vừa nhấn nút tìm kiếm thì bảo mẫu gõ cửa phòng. Giọng nói đầy sức sống của người phụ nữ trung niên vang vọng qua cánh cửa: "Phu nhân, tiểu thiếu gia đột nhiên sốt cao, có thể gọi bác sĩ Hoài Đặc đến không ạ?"

Hề Linh vừa nghe thấy đã nhận ra giọng nói này là của người phụ nữ lực lưỡng suýt làm cậu ngạt thở lần trước, bảo mẫu tên là chị Lỵ

Cậu buông điện thoại nhanh chân đến bên cửa: "Gọi ngay đi."

Nghĩ đến hành vi đen tối của nguyên chủ, cậu lại bổ sung một câu: "Sau này tiểu thiếu gia bị bệnh không cần báo cáo, lập tức gọi bác sĩ."

Chị Lỵ đã vội vàng chạy đi, nghe vậy liền dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại: "... Vâng, phu nhân!"

Bác sĩ gia đình cần khoảng nửa tiếng mới tới nơi, bảo mẫu da trắng cho đứa nhóc uống thuốc hạ sốt cho trẻ em trước, nhưng hiệu quả hạ sốt không tốt, theo lời khuyên của chị Lỵ, lại dùng khăn ướt lau người để hạ nhiệt.

Mặc dù các bảo mẫu không được thuê riêng để chăm sóc trẻ em, nhưng ngoài bảo mẫu da trắng, họ đều đã có con và biết một số cách cơ bản để đối phó với trẻ bị sốt.

Mặc dù Hề Linh biết rõ bây giờ mình đang bị đứa bé ghét bỏ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn tới đó, khi cậu tới nơi, những nơi có nhiều mạch máu như lòng bàn tay, lòng bàn chân và nách của nó vừa được lau một vòng, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn ửng đỏ, trông rất khó chịu.

Bảo mẫu da trắng và chị Lỵ canh gác bên cạnh, thấy Hề Linh đến, bọn họ lập tức nâng cao cảnh giác, sợ ông cha dượng tâm tính bất thường này lại gây rối.

Hề Linh nhìn đứa bé ốm yếu trên giường đang đau đớn đến mức thở cũng khó khăn, hỏi chị Lỵ: "Trong nhà có miếng dán hạ sốt không?"

"Có, nhưng quản gia Điền nói thứ đó không có tác dụng..."

Hề Linh vẫy tay: "Sau này mụ Điền sẽ không quay lại nữa, lời nói của bà ta cũng hoàn toàn vô hiệu, đi lấy một miếng dán lên cho tiểu thiếu gia đi."

Miếng dán hạ sốt không chữa được bệnh, nhưng có thể khiến đứa bé đang sốt cao cảm thấy thoải mái hơn.

Chị Lỵ nghe vậy lại vội vàng chạy đi, Hề Linh đi đến bên giường nơi chị Lỵ ngồi trước đó, đưa tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán đứa nhỏ, tránh để tóc cọ vào mắt nó.

Một lúc sau, cậu nhận miếng dán hạ sốt mà chị Lỵ đưa cho, trước tiên dán lên trán của đứa bé, sau đó đến cổ, lòng bàn tay, lòng bàn chân đều được dán từng miếng một.

Thằng nhóc bệnh tật sốt đến mê man, cảm nhận được sự thay đổi bên ngoài, hàng mi dày khẽ run rẩy, một lúc sau nó chậm rãi hé mở mắt, nhìn lêи đỉиɦ đầu rối bù của người đàn ông, Hề Linh đang cúi người vuốt phẳng bàn tay nhỏ của đứa bé, lau lau rồi dán miếng hạ sốt lên.

Cảm nhận được sự mát lạnh thoải mái trong lòng bàn tay, thằng nhóc ốm yếu nheo mắt nhìn, rồi lại nhắm nghiền vì kiệt sức.

Bác sĩ Hoài Đặc nhanh chóng đến, mặc dù là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhưng tiếng Trung của anh ta rất lưu loát, sau khi khám bệnh đã nhanh chóng xác định nguyên nhân là món ăn đỉnh cao mà Hề Linh và nó cùng ăn.

Hề Linh không hiểu: "Là nguyên liệu có vấn đề? Tôi cũng ăn, còn ăn nhiều hơn nó."

Bác sĩ Hoài Đặc nghe vậy thì mỉm cười thân thiện: "Không phải vấn đề thức ăn, mà là tiểu thiếu gia một lần ăn quá nhiều."

"Đứa bé còn quá nhỏ, trước giờ ăn uống rất thanh đạm, đột nhiên được ăn một bữa thịnh soạn như vậy làm no căng sẽ gây ra rối loạn đường tiêu hóa." Trong khi bác sĩ giải thích với Hề Linh, nữ trợ lý vừa lật cổ tay nó ra và chích cho nó một mũi.

Mặc dù thái độ phục vụ của bác sĩ Hoài Đặc rất tốt, nhưng làm bác sĩ gia đình lâu như vậy anh ta cũng hiểu rõ tình hình bên trong biệt thự, nhận thấy sự thay đổi của Hề Linh nên cố cung cấp nhiều thông tin hơn:

"Tiểu thiếu gia thường xuyên tiêm, tiêm lâu ở cùng một vị trí sẽ ảnh hưởng đến cơ, thần kinh và mạch máu, nên sẽ luân phiên thay đổi vị trí."

Thấy Hề Linh lộ vẻ không đành lòng, bác sĩ Hoài Đặc liền kéo tay áo của thằng nhóc lên, để lộ hai bên khuỷu tay đã chuyển sang màu vàng nhạt, rất giống với vết bầm trên mu bàn tay của nó:

"Thực ra ở độ tuổi của tiểu thiếu gia, rất nhiều trẻ không thể ngồi yên để tiêm, để tránh tình trạng rớt kim thường sẽ tiêm vào trán hoặc sử dụng tấm giữ, nhưng tiểu thiếu gia từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, dù kim tiêm ở đâu cũng sẽ nằm im chờ đợi truyền dịch kết thúc."

Hề Linh lúc này mới biết những vết tích này là do truyền dịch lâu ngày để lại, nghe vậy mũi hơi cay, gật đầu với bác sĩ, nói: "Bác sĩ vất vả rồi."