Edit: Aly
Nghe thấy cần phải kiểm tra hồ sơ mở phòng khách sạn, sắc mặt của Quan Khê càng trở nên khó coi, cậu nén giận nói: "Phục vụ nhà hàng nói với tôi hắn ta đưa Nhiễm Nhiễm ra ngoài, nhưng phải dựa vào người hắn, chú ý thấy bọn họ trong toàn bộ quá trình không có gọi rượu, người phục vụ còn có chút lo lắng tiến lên hỏi thăm tình hình, hắn ta nói cậu ấy không thoải mái, giúp cậu ấy đi ra ngoài!"
Có thể đi lại, có nghĩa là không phải sử dụng thuốc ngủ, không uống rượu vậy nên không phải là trạng thái say rượu, chính là trạng thái Omega suy yếu bị kiểm soát tốt.
Tu Đình Vân siết chặt nắm tay, dấu hiệu của phát tình và kỳ động dục. Hắn cảm thấy bực mình, lúc đó không nên buông tha cho tên cặn bã đó.
Lúc này, 187 vẫn luôn bận rộn ở đầu não gửi đến một tin nhắn: Ký chủ, kỷ chú, đến khách sạn Uy Tình, theo tính toán của tôi thì 80% bọn họ đã đến đây. 187 cũng đính kèm thông tin điều hướng một cách mật thiết.
Tu Đình Vân ngay lập tức nắm lấy cổ tay của Qua Khê, sải bước nhanh về phía trước, giải thích nói: "Ngô Tây có lẽ đã sử dụng thuốc kí©ɧ ɖụ© đối với Đồng Nhiễm. Phỏng chừng đã đưa Đồng Nhiễm đến một khách sạn gần đó. Hãy nhanh chóng chạy đến, nếu anh trai của em bên kia có tin tức, chúng ta nên thay đổi điểm đến."
Quan Khê bị Alpha cao lớn lảo đảo kéo về phía trước, nghe được phỏng đoán này, cậu vội vàng gật đầu, hiện tại có thể tiết kiệm thêm một chút thời gian, thương thế của Nhiễm Nhiễm có thể sẽ bớt đi.
Sắp đuổi đến khách sạn Uy Tình, anh trai của Quan Khê cuối cùng cũng gửi tới một tin nhắn: Khách sạn Uy Tình 1013, phòng được mở ra lúc 14:16.
Bây giờ là 14:28.
Quan Khê đưa lịch sử trò chuyện cho Tu Đình Vân xem, có lẽ do tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© khiến cậu ấy di chuyển khó khăn, nên thời gian đến khách sạn chậm hơn dự kiến.
Tu Đình Vân ngay lập tức yêu cầu 187 trong đầu não đặt một phòng khách sạn cùng tầng, để hắn lấy được giấy phép thông hành của khách sạn, sau đó lôi kéo Quan Khê một đường chạy đến khách sạn.
Người qua đường đi ngang qua không rõ cứ tưởng là một cặp vợ chồng trẻ đang nóng lòng muốn đi khách sạn, thậm chí có người còn dừng lại ồn ào. Quan Khê thuộc dạng người da mặt mỏng, nghe thấy tiếng la hét của người qua đường, mặt cậu đỏ bừng vì chạy lại thêm tầng ửng hồng một cách mất tự nhiên.
Sau khi vào thang máy, Khê Khê cảm thấy khó xử nên khẽ xoay tay, cố gắng thoát ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của Alpha.
Bởi vì mang theo Quan Khê chạy nhanh trên đường, nên Tu Đình Vân xiết rất chặt, Quan Khê động hai lần cũng không rút ra được.
Tu Đình Vân nhận ra động tĩnh, nhìn lại Omega ướt đẫm mồ hôi bên cạnh, cùng vẻ mặt giả vờ bình tĩnh. Tu Đình Vân hiểu ra, buông tay, "Thực xin lỗi, tôi quên mất."
"Không có việc gì." Tiểu O quay đầu đi trả lời, bàn tay nhỏ bé bí mật chà lau bên hông, tin tức tố đều dính lên, hừ.
Ngay khi cửa thang máy mở, Tu Đình Vân lao ra, sau khi tìm được phòng 1013, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó điều chỉnh âm lượng thu âm đầu não ở mức tối đa, hướng về phía cửa, yêu cầu 187 bắt chước giọng nhân viên máy của khách sạn: "Xin chào quý khách, mời mở cửa, khách ở tầng dưới phàn nàn là có người đang nhảy!"
Người trong trong không có phản ứng gì, Tu Đình Vân tiếp tục gõ cửa, cho 187 tiếp tục.
Quan Khê cũng phóng nhẹ bước chân theo kịp.
"Quý khách, nếu quý khách không chịu mở cửa, khách sạn buộc phải gọi cảnh sát đến để bảo vệ quyền lợi của quý khách?"
Cửa phòng theo tiếng mở ra một kẽ hở, một giọng nam thiếu kiên nhẫn truyền đến: "Tên ngu ngốc nào khiếu nại tôi, chúng tôi không có tiếng động gì cả!"
Thấy tình thế được đà, Tu Đình Vân lập tức hung hăng đạp mạnh cánh cửa ra, Ngô Tây bị cánh cửa quét vào, ngã về phía sau. Trong phòng tràn ngập thuốc kí©ɧ ɖụ© mùi đào, nhưng quần áo của Ngô Tây vẫn còn nguyên vẹn.
Ngô Tây nhìn thấy Tu Đình Vân cao lớn, trong lòng biết rằng không ổn, đứng dậy bỏ chạy. Tu Đình Vân bước tới giơ một tay chém xuống, trực tiếp khiến người này bất tỉnh. Quả nhiên là một tên cặn bã chỉ biết khi dễ Omega. Là một Alpha, hắn ta yếu ớt đến mức khiến hắn phải ngạc nhiên.
Thấy Tu Đình Vân đang khống chế Ngô Tây, Quan Khê muốn xông vào phòng, Tu Đình Vân lập tức nói: "Đừng vào, trong phòng có khả năng có thuốc kí©ɧ ɖụ© Omega, em tránh xa một chút."
Quan Khê nghe lời dừng lại, lo lắng nói: "Nhìn Nhiễm Nhiễm xem, cậu ấy thế nào rồi?"
Tu Đình Vân đóng cả ba quả cầu camera đang lơ lửng trong phòng rồi cho vào túi. Trên giường lớn giữa phòng, Omega được mặt vào một bộ quần áo kỳ quái, mềm mại tựa vào chăn bông, hẳn là hoàn toàn mệt mỏi trước lúc động dục.
Tu Đình Vân hơi cúi đầu không nhìn, dùng chăn bông quấn chặt Đồng Nhiễm từ đầu đến chân, sau đó dùng một tay bế lên, thời điểm đi ngang qua cửa ra vào, hắn cầm theo thuốc ức chế. Tinh tế quy định nơi công cộng phải chuẩn bị thuốc ức chế.
Đương nhiên, hai chân thuận tiện hung hăng dẫm lên người Ngô Tây đang nằm trên mặt đất.
"Nhiễm Nhiễm!" Nhìn bạn tốt được ôm tới, Quan Khê cảm xúc có chút kích động.
Tu Đình Vân đưa thuốc ức chế cho Quan Khê. Mặc dù hắn cũng có thể tiêm, nhưng kim phải được đâm vào tuyến thể sau gáy. Dưới ảnh hưởng của 187, Tu Đình Vân biết được tuyến thể tương đương với đặc điểm giới tính, mà AO khác nhau, vì vậy hắn không thích hợp.
Quan Khê nhịn xuống cảm xúc phập phồng, nhanh chóng tháo thuốc ức chế ra, kéo chăn bông xuống, tiêm thuốc ức chế cho Đồng Nhiễm.
Có lẽ là cảm ứng được mùi vị của người quen, Đồng Nhiễm trong chăn động đậy, nửa mở mắt ra nhìn Quan Khê, không dám tin nói: "Khê Khê?"
"Là tớ, là tớ, tớ tới rồi, Nhiễm Nhiễm không có việc gì!" Quan Khê nhịn một hồi lâu bắt đầu nghẹn ngào.
Tu Đình Vân nhìn thấy cậu rơi lệ, cảm thấy trong lòng bị đè nén một trận. Sau khi quay đầu lại xác nhận Ngô Tây vẫn còn hôn mê, hắn nhỏ giọng khuyên bảo: "Đưa Nhiễm Nhiễm đến phòng 1015 nghỉ ngơi trước, em đi cùng với cậu ấy, tôi sẽ gọi cảnh sát đến xử lý người này!"
Quan Khê đưa tay lên lau đôi mắt rưng rưng, tay nắm lấy góc chăn: "Tốt. Hắn ta sẽ không thể chạy đi đâu, đúng không!" Nói xong còn không yên tâm mà quay đầu lại nhìn.
"Sẽ không, tôi dùng lực đạo đủ mạnh để hắn ta ngủ trong mười phút!"
Sau khi Tu Đình Vân từ phòng 1015 bước ra, hắn đã gọi cho cảnh sát của Tinh Thành.
Sau đó, hắn di chuyển một băng ghế nhỏ đến và ngồi ở cửa, bảo vệ căn phòng nơi xảy ra vụ việc, chuẩn bị kiểm tra ba quả cầu camera trước khi cảnh sát đến.
Camera có cài mật mã, nhưng 187 đã lấy đó làm thử nghiệm một chút bằng công nghệ tiên tiến của nó, chỉ là một sinh vật mật mã đơn giản.
Tu Đình Vân trực tiếp nắm lấy tay Ngô Tây trên mặt đất, dùng một ngón tay xác minh, nhanh chóng mở khóa mật mã ba quả cầu camera.
Trong đó có một cái rõ ràng bất đồng, nghe bên ngoài nói là quả cầu phát sóng trực tiếp đứng đầu. Dòng máy cao cấp được sử dụng trong trinh sát quân sự.
Tu Đình Vân lâm vào cảnh do dự, cầm ba quả cầu trong tay, không nói một lời.
187: Ký chủ, ngươi bị sao vậy? Không phải muốn xem thêm càng nhiều chứng cứ sao? .
TruyenHDTu Đình Vân thở dài: Đôi khi ta thực sự ghen tị với chỉ số thông minh của ngươi, đơn giản!
187 dùng pop-up run rẩy biểu đạt bất mãn.
Hắn ngẩng đầu khẩu khí nhàn nhạt: Ta thấy đồ vật bên trong không tốt. Không thích hợp.
Lúc này, cửa phòng 1015 mở ra, Quan Khê cầm một chai nước tới, cười nói với hắn: "Cho anh! Cảm ơn anh vì ngày hôm nay!"
"Không có việc gì. Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Bạn của em ngủ rồi à?" Tu Đình Vân cầm lấy nước, quan tâm Đồng Nhiễm một chút.
"Ân! Ngủ rồi. Cảm ơn anh đã tốt bụng giúp đỡ." Quan Khê rất may mắn hôm nay có thể gặp được hắn, ý nghĩ rõ ràng, phán đoán cũng chuẩn, đuổi kịp thời gian nhanh nhất để cứu Nhiễm Nhiễm.
Hãy tưởng tượng một chút, nếu gặp phải loại người như Tiêu Vu, phỏng chừng chỉ có thể trong lúc cậu cảm xúc hỏng mất nói lời dễ nghe, giả mù sa mưa mà an ủi để tăng thêm hảo cảm.
187 rất phấn khích: Xem đi, Khê Khê khen ngợi ngươi! Ta nói không sai đi, các ngươi tuyệt đối là do trời đất tạo nên, bách niên hảo hợp!
Tu Đình Vân mất tự nhiên che lại đầu não, trong lòng lớn tiếng kêu câm miệng.
Nghĩ đến chứng cứ ảnh chụp trong camera khiến mình khó xử lý, Tu Đình Vân nhẹ nhàng đưa ba quả cầu cho Quan Khê xem: "Đáng lẽ phải trực tiếp giao cho cảnh sát, nhưng tôi nghĩ lại, cậu vẫn phải biết! "
Quan Khê sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống một chút, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Tu Đình Vân: "Đây là?"
"Lúc ấy tôi xông vào trong phòng lục soát ba quả cầu camera, hai cái là chụp ảnh, một cái là phát sóng trực tiếp." Chú ý tới Omega nháy mắt nhấp thẳng khóe môi, Tu Đình Vân không tiếp tục nói tiếp.
Quan Khê trực tiếp chộp lấy camera, chuyển qua đầu não để bật lên xem. Lúc đầu sắc mặt chỉ tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt càng thêm hỏng mất, nước mắt trực tiếp tuôn ra, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
187 vẻ mặt lo lắng: Ký chủ, ngươi choáng váng cái gì, hãy mau an ủi Khê Khê.
Tu Đình Vân vốn không giỏi an ủi người khác, không biết làm sao mà cầm lấy mấy tờ giấy trên hành lang, đưa tay đặt lên hai bên má của Omega, để khi nước mắt chảy ra sẽ bị giấy hút đi. Tu thức lau nước mắt?
Quan Khê buộc phải ngẩng đầu lên vì hai lòng bàn tay che mặt của Tu Đình Vân, nhìn chằm chằm vào Alpha khó hiểu này với đôi mắt đỏ hoe.
Hai người nhìn nhau một hồi, Omega bắt đầu run rẩy kêu lên: "Bọn họ thật quá đáng, quá đáng..." Sau khi nhắm mắt nức nở vài tiếng, Quan Khê thấp giọng hỏi: "Có một vài tấm ảnh mà tôi có thể xóa không?"
Tu Đình Vân không thể từ chối, gật đầu.
Hiện tại đã có đủ bằng chứng để tống Ngô Tây vào tù, nếu Quan Khê muốn xóa một vài bức ảnh khỏa thân thì hãy xóa chúng đi. Huống chi, Omega đã xóa ảnh xong càng khóc nhiều hơn. Làm sao hắn có thể nói không?
"Đừng khóc......" Tu Đình Vân va va đập đập mà mở miệng, lại không biết tiếp theo phải nói như thế nào.
Mặc dù Đồng Nhiễm không bị tổn hại trực tiếp về thể chất, nhưng mặc khác đã tạo ra thương tổn, hiện tại còn chưa rõ đoạn video phát sống trực tiếp đã được truyền đến cho bao nhiêu người.
Chú ý tới bàn chân Ngô Tây có chút động tĩnh, Tu Đình Vân nảy ra một chủ ý: "Thật khổ sở, nếu không em đánh hắn ta đi!"
Hắn đem khăn giấy ướt trên tay vứt vào sọt, sau đó ngồi xổm xuống khống chế cơ thể Ngô Tây, tránh cho Ngô Tây dữ dội dọa đến Quan Khê.
Quan Khê quả nhiên bị dời đi lực chú ý, thương tâm trong lòng lập tức biến thành tức giận, nhấc giày thể thao nhỏ lên đá vào ngực Ngô Tây, Ngô Tây đang tỉnh táo lại bị đá, khom người ho khan một tiếng: "Tôi muốn kiện các người..."
"Kiện chúng tôi? Được nha, tôi chờ anh kiện, nhớ kỹ tên của tôi, Quan Khê!" Quan Khê bị chọc giận càng thêm hung ác, giày thể thao nhỏ đạp từ trước ngực đến phía sau lưng, đạp xong một lúc còn hơi hơi cuộn tròn một chút mũi chân, xem ra là đem chính mình đá đau.
Cơ thể của Omega ở tinh tế được cho là còn yếu hơn so với nữ Beta bình thường, Tu Đình Vân đã có thêm kiến thức, vừa rồi hắn nhìn thấy điều đó, đối với hắn chỉ có thể coi như là trẻ con đánh nhau, nhưng các Omega sẽ rất đau đớn.
Hắn nhanh chóng giơ tay lên, gõ Ngô Tây ngất đi, rồi để Quan Khê ngồi lên một băng ghế nhỏ cho đỡ đau.