Chương 40

Chuyển ngữ: Mây

Chỉnh sửa: Sunny

Cảnh Lê cảm thấy mấy chuyện linh tinh lộn xộn kia đã quấy rối suy nghĩ của mình rồi, làm ý thức mơ mơ hồ hồ.

Nếu không, sao cậu lại nghe thấy Tần Chiêu nói với cậu... nói với cậu...

Cảnh Lê ngây người nhìn Tần Chiêu, người kia đi tới trước mặt cậu, cười cười: "Sao lại ngốc ra đấy rồi?"

"Ta... Ngươi..." Cảnh Lê mở mở miệng, cảm thấy vành tai nóng lên, "Ngươi, ngươi vừa mới nói..."

Tần Chiêu hơi cúi người, vừa nhẹ nhàng vén mái tóc đang xõa ra sau tai của Cảnh Lê, vừa chậm rãi nói: "Ta vừa nói, ngoại trừ chuyện có thích ta hay không, chuyện khác từ từ nghĩ."

Chỉ có chuyện này, không thể trì hoãn nữa.

Cho dù quá khứ của Tần Chiêu rối loạn bất định, lo lắng thân phận hai người khác biệt, sợ tâm tư đối phương đơn thuần không hiểu tình ái, nhưng sau nụ hôn ngày hôm ấy, hết thảy những điều đó không còn tồn tại nữa.

Cá chép nhỏ thích hắn.

"Ngươi hiểu mà đúng không?" Tần Chiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo và xinh đẹp kia, nhẹ giọng nói: "Ta biết ngươi hiểu mà."

Hiểu được tình cảm đó là gì, hiểu được sự dựa dẫm và quan tâm đó đến từ đâu.

Cảnh Lê dường như hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, Tần Chiêu ghé sát như vậy, hương thảo dược thanh mát kia lấn át toàn bộ mùi bồ kết trêи người cậu.

Cậu không hiểu đâu á...

Không hiểu tại sao Tần Chiêu bất ngờ nói như vậy, rõ ràng bọn họ vừa nãy... vừa nãy đang nói tới cái gì nhỉ?

Dáng vẻ thiếu niên hơi ngơ ngẩn, thậm chí không để ý tới hai tai mình đã đỏ hết cả lên.

Tần Chiêu vân vê vành tai mềm mại, cười khẽ: "Lúc trước ngươi lén lút có ý đồ bất chính với ta, cũng không ngốc như bây giờ."

Ý đồ bất chính...

Cảnh Lê thoáng hoảng hốt, nhớ ra chuyện Tần Chiêu nói là khi còn ở trong thôn, cái lần bị Lý Hồng Vũ xen ngang.

Hôm đó hắn... đã tỉnh rồi sao?

Cảnh Lê vô thức lùi lại phía sau, lưng đập vào ghế, căng thẳng tới mức giọng nói cũng run rẩy: "Ta ta ta, hôm đó ta chỉ là..."

... Chỉ là gì nhỉ?

Cảnh Lê không trả lời được, Tần Chiêu cũng không cho cậu cơ hội để giải thích.

Một tay hắn đỡ lấy lưng ghế, tay còn lại giữ trêи tay vịn, thân hình cao gầy hoàn toàn bao phủ lên Cảnh Lê.

Đây là tư thế kiểm soát tuyệt đối.

Tần Chiêu nâng cằm Cảnh Lê, cúi đầu, có ý xấu dừng ở một khoảng cách rất gần: "Là như thế này sao?"

Trái tim Cảnh Lê đập dồn dập.

Cậu cảm nhận được hơi thở của đối phương đang phả trêи môi của mình, nóng đến mức gần như khiến người ta bị bỏng. Nhưng sau đầu cậu là lưng ghế, không còn nơi nào để trốn cả.

"Ta..."

Vừa mới mở miệng đã bị Tần Chiêu hôn.

Trong khoảnh khắc ấy, cửa sổ bị gió thổi tung, tiếng mưa rơi trở nên cực kỳ xa xôi.

Đầu óc của cậu trống rỗng hồi lâu, trêи môi truyền đến xúc cảm ấm áp, đôi môi hắn dịu dàng vẽ lại cánh môi cậu, thử thăm dò.

Suy nghĩ dần quay trở lại, cậu lại có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, nghe thấy tiếng tim mình đập như nổi trống và cả tiếng cười khẽ trầm thấp ngắn ngủi biến mất bên tai.

"Giờ thì đã hiểu chưa?" Tần Chiêu buông cậu ra, trong đáy mắt là ý cười chưa tan.

"Ta..." Cảnh Lê quay đầu đi, giọng nói hơi run rẩy: "Tại sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?"

"Ai mà biết." Tần Chiêu đứng thẳng người lại, ngồi trước bàn, tư thế ung dung như việc làm vừa rồi chẳng có gì khác thường cả. "Có thể do thấy ngươi suy nghĩ một chuyện quá vất vả, muốn tìm chuyện gì đó rời sự chú ý của ngươi."

Rời sự chú ý... sao phải dùng tới loại phương pháp này chứ?

Hai tai Cảnh Lê đỏ rực, chẳng thể nói được gì. Tần Chiêu cũng không giải thích thêm nữa, cầm lược chải đầu giúp Cảnh Lê.

Dù sống ở đây đã lâu, Cảnh Lê vẫn không thể học được cách vấn tóc thời xưa, lần nào cũng phải nhờ Tần Chiêu giúp cậu.

Chiếc lược gỗ chậm rãi lướt trêи mái tóc, động tác của Tần Chiêu rất cẩn thận và nhẹ nhàng, hoàn toàn không làm đau cậu.

Cảnh Lê lặng lẽ nhìn Tần Chiêu qua tấm gương đồng.

Trêи môi vẫn còn đọng lại xúc cảm tê dại, l*иg ngực tràn đầy, tựa như được ăn một miếng điểm tâm mong muốn đã lâu, hương vị ngọt ngào kéo dài, thật lâu chưa tiêu tan.

Người phía sau tựa như có thần giao cách cảm, chợt ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau trong gương.

Tần Chiêu cười cười, cúi đầu xuống: "Bây giờ có bằng lòng nói với ta, vừa rồi lo lắng chuyện gì không?"

Mưa vẫn không ngớt, Tần Chiêu và Cảnh Lê cùng nhau che một chiếc ô dầu đi vào một ngõ nhỏ.

"Chính là ở đây." Cảnh Lê chỉ vào một tiệm thuốc đơn sơ nằm sâu trong ngõ.

Có lẽ trước khi Tần Chiêu mất trí nhớ cũng hiểu cách thẩm vấn người khác, không hề khó khăn mà nắm được nhược điểm của Cảnh Lê, dễ dàng khiến cậu kể hết chuyện hôm nay gặp ông lão kia.

Sau khi biết rõ mọi chuyện, Tần Chiêu hiếm khi lộ ra vẻ căng thẳng, muốn Cảnh Lê nhanh chóng đưa mình đi gặp ông lão.

Có lẽ do vị trí địa lý, trước cửa y quán hết sức yên tĩnh, thiếu niên song nhi cậu gặp lúc trước đang ngồi bên cửa đọc sách.

Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Là ngài à."

Tầm mắt cậu ta chạm đến Tần Chiêu bên cạnh Cảnh Lê, hơi ngượng ngùng rời ánh mắt, nói: "Tiết gia gia nói có thể ngài sẽ trở lại, bảo ta ở đây chờ ngài."

Tần Chiêu đáp: "Ta muốn gặp vị Tiết tiên sinh kia một chút."

Thiếu niên dẫn hai người đến sảnh trong.

Vén mành trúc lên, ông lão họ Tiết kia đang nằm trêи chiếc ghế duy nhất trong phòng, phe phẩy chiếc quạt hương bồ ngủ gà ngủ gật.

Thiếu niên tiến tới gọi ông: "Tiết gia gia?"

Ông lão ngủ quá say, không đáp lời. Thiếu niên nhẹ nhàng đẩy ông, nâng giọng nói to lên một chút: "Tiết gia gia, Cảnh công tử và phu quân cậu ấy tới rồi ạ!"

Tần Chiêu có chút đăm chiêu liếc nhìn Cảnh Lê.

Cảnh Lê: "..."

"... Ai, ai tới cơ?" Ông lão mơ màng tỉnh dây, hai mắt ʍôиɠ lung nhìn quanh tứ phía.

Tần Chiêu tiến lên nửa bước: "Tại hạ Tần Chiêu, bái kiến Tiết tiên sinh."

Ông lão nhìn nhìn hắn, lại nhìn Cảnh Lê đứng phía sau, phút chốc hiểu ra: "Vị này chính là phu quân của tiểu công tử sao?"

"..." Tai của Cảnh Lê đỏ lên, gian nan nói: "Đúng vậy, ta dẫn hắn đến, mong Tiết đại phu xem qua cho hắn."

"Ta biết các ngươi sẽ trở lại mà, ngồi đi." Ông lão ngồi dậy, thiếu niên mang tới cho ông lão một cái gối kê tay đặt trêи bàn nhỏ, sau đó lui ra ngoài, lại thả mành trúc xuống.

Ông lão nói: "Đưa tay ra, để ta xem một chút..."

Tần Chiêu nghe lời đặt tay lên, ông lão nâng mắt nhìn hắn, nhíu mày: "Có phải ta đã từng gặp cậu ở đâu rồi không?"

Đồng tử Tần Chiêu khẽ động, nhưng hắn không biểu hiện gì khác thường, nói đúng sự thật: "Trí nhớ của tại hạ có tổn hại, không nhớ rõ đã từng gặp tiên sinh ở nơi nào hay chưa."

"Ký ức có tổn hại?" Ông lão hơi đăm chiêu, cũng không nói gì, ngón tay đặt trêи mạch đập của Tần Chiêu.

Ông lão nhắm mắt lại, chẩn mạch phút chốc, gật đầu: "Không khác với dự đoán của ta lắm, khó trách cậu không dám cho y quán biết đơn thuốc của cậu. Nhưng mà, đơn thuốc này chỉ có thể trị được ngọn, không trị được gốc, đừng nên dùng thêm nữa."

Tần Chiêu hỏi: "Không biết tiên sinh có đơn thuốc khác không?"

"Ha, toàn bộ Trung Nguyên ngay cả hoàng đế đều muốn biết đơn thuốc đó, nếu thực sự có, liệu có thể giấu được đến tận bây giờ không?" Ông lão cười chế giễu.

Tần Chiêu rũ mắt.

Hắn không nói, ông lão cũng không nói thêm gì, chỉ có Cảnh Lê đứng phía sau Tần Chiêu hoang mang khó hiểu.

"Hai người đang nói gì vậy?" Cảnh Lê mơ hồ cảm thấy có điều khác lạ, hỏi: "Đây... Đây rốt cuộc là bệnh gì?"

Tần Chiêu do dự: "Chuyện này..."

"Phu lang cậu tận tâm tận lực với cậu như vậy, có chuyện gì mà phải giấu giếm." Ông lão thong thả nói: "Tiểu công tử, ta nói cho cậu hay, phu quân cậu không phải bị bệnh, mà là dùng một loại thuốc."

"... Một loại thuốc cấm khiến con người ta bị nghiện."

"Loại thuốc này có tên là Trầm Hoan, các ngươi còn nhỏ chưa từng nghe qua. Mười năm về trước, loại thuốc này từng thịnh hành khắp vùng Trung Nguyên." Ông lão giải thích, "Sau khi dùng Trầm Hoan, khí huyết dâng trào, thân thể nóng bừng, nhưng cũng có người tinh thần hưng phấn, nếu như liều lượng quá lớn có thể gây ra ảo giác, giống như đi tới miền cực lạc."

Cảnh Lê ngẩn ra.

Đó không phải là một loại ma túy sao?

Tần Chiêu hắn... vì sao phải dùng loại thuốc này?

Tần Chiêu rũ mắt không nói, ông lão lại khẽ cười, tiếp tục nói: "Dùng thuốc này cũng không có vấn đề gì, loại thuốc này thịnh hành khoảng mấy chục năm, những người hay sử dụng nhất là đám quan lại quyền quý, công tử nhà giàu."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Cảnh Lê cảm thấy khi ông lão nói mấy lời này, vẻ mặt có chút tự đắc.

Loại cảm giác này khiến Cảnh Lê thấy không thoải mái, cậu liếc nhìn Tần Chiêu, người kia vẫn luôn rũ mắt im lặng, sắc mặt trắng bệch.

Ông lão lại nói tiếp: "Loại thuốc này vốn chỉ đem lại vui sướиɠ nhất thời, không gây nghiện. Nhưng lòng người không biết đủ, dần tăng liều dùng, dùng càng nhiều càng khó bỏ, sau khi dừng thuốc lại càng đau đớn. Khoảng thời gian Trầm Hoan thịnh hành nhất tại Kinh thành, khắp nơi trêи đường phố đều có thể thấy những người dáng vẻ điên khùng, tâm trí ngơ ngẩn, không phải là vừa dùng thuốc xong, thì cũng là vội vàng đi mua thuốc."

"Lúc đó không biết bao người đã nhà tan cửa nát, thân bại danh liệt."

"Sau này, tiên hoàng bệnh nặng băng hà, tân đế kế vị, triều đình liệt thuốc này vào danh mục thuốc cấm, còn thi hành đơn thuốc cai nghiện, cũng chính là... đơn thuốc mà công tử đang dùng."

Ông lão giương mắt nhìn Tần Chiêu nói: "Nhưng hẳn là cậu đã phát hiện ra, thuốc này không có tác dụng với cậu."

"Đúng." Tần Chiêu nói, "Theo lý thuyết y dược, chỉ cần nửa năm là có thể cai dứt được Trầm Hoan, nhưng ta...."

Tần Chiêu đã uống loại thuốc đó ba năm rồi.

"Dược tính của đơn thuốc đó bài xích Trầm Hoan, đó là phương pháp lấy độc trị độc, mặc dù có tác dụng cai nghiện, nhưng đồng thời cũng có tính độc. Uống hai ba tháng thậm chí là nửa năm thì không sao, nhưng cậu muốn dùng hơn ba đến năm năm..."

Ông lão ngừng một chút, nói: "Hiện giờ thân thể cậu hư nhược nhiều bệnh chỉ là mở đầu, nếu còn tiếp tục dùng nữa, e rằng kịch độc xâm nhập vào tim, chẳng bao lâu sẽ mất mạng."

Ngón tay Cảnh Lê giấu trong ống tay áo run rẩy.

Cậu vô thức túm lấy ống tay áo Tần Chiêu, người kia cảm nhận được, giơ tay nhẹ nhàng nhéo tay cậu.

Tần Chiêu lại hỏi: "Mạo muội hỏi ngài, vì sao thuốc này lại không có tác dụng với ta?"

"Chỉ có hai khả năng." Ông lão nói tiếp, "Hoặc là ngươi dùng Trầm Hoan đã lâu, ít nhất cũng phải hơn mười năm, độc tích tụ lại trong cơ thể, không thể tiêu trừ tận gốc. Tuy nhiên theo ta biết, không có ai có thể sử dụng Trầm Hoan liên tục mười năm, bởi vì trước đó sẽ bị rối loạn khí huyết mà chết. Vậy thì chỉ còn một khả năng...."

Tần Chiêu: "Gì cơ?"

"Cậu dùng một lúc quá nhiều Trầm Hoan tán, khiến cho chất độc xâm nhập vào phế phổi. Bởi vì loại thuốc này có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, tổn hại tới não, cậu bị mất trí nhớ quá nửa là vì thế."

"Là hạ độc!" Cảnh Lê nói: "Nhất định là có người cho hắn dùng quá nhiều Trầm Hoan tán."

Ông lão nhún vai: "Ta chỉ có thể giải thích cho các ngươi về dược lý, mấy cái khác thì ta không biết. Nhưng mà ấy..."

Ông lão giơ tay lên, ngón cái bấm bấm vào đầu ngón tay út: "Chỉ cần một tí Trầm Hoan tán như thế này, đã có thể khiến người ta phấn khích ba ngày. Tổn hại đối với thân thể khi dùng quá liều Trầm Hoan tán không cần nghĩ cũng biết, cho dù sau cùng có thể cai dứt được, thân thể cũng vĩnh viễn không thể khôi phục lại như trước kia. Nếu thật sự có người cho cậu thuốc... Thì người nọ muốn hủy hoại cậu."

Bên ngoài tiếng sấm rền vang, trong phòng Tần Chiêu ngồi thẳng bên bàn nhỏ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: "Ta đoán ra rồi."

Lông mày ông lão giật giật.

Không hiểu vì sao ông lại có thể nhìn ra một tia nguy hiểm của kẻ đáng sợ tỏa ra từ người thanh niên ốm yếu trước mặt này.

Nhưng loại biểu cảm đó chỉ thoáng qua, Tần Chiêu ngước mắt, vẻ mặt vẫn ôn hòa, không sợ hãi: "Bất kể như nào thế, hôm nay tại hạ chỉ muốn biết, tiên sinh có thuốc giải cai dứt hoàn toàn Trầm Hoan hay không?"

Ông lão đột nhiên tỉnh táo lại, phe phẩy cây quạt, ngả người xuống ghế tựa: "Không phải vừa nãy đã nói rồi sao, ta không có cách nào cả."

Tần Chiêu: "Nếu như không có, vì sao tiên sinh lại để phu lang nhà ta dẫn ta tới đây?"

"Tiên sinh đã nhìn ra đơn thuốc của ta, nhưng lại cố ý che che giấu giấu nói sự việc rất nghiêm trọng, không phải là muốn dụ ta đến đây ư?" Tần chiêu bình tĩnh nói: "Tiên sinh muốn gì, không ngại xin nói thẳng."

Ông lão bình tĩnh nhìn hắn, nở nụ cười: "Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái thật."

"Ở đây ta có một đơn thuốc, có lẽ có thể cai dứt được Trầm Hoan."

"Có lẽ?"

"Dược liệu không dễ tìm, cũng chưa từng thử nghiệm." Ông lão nói: "Thế nào, cậu bằng lòng làm người thử nghiệm thuốc của ta không?"

Tần Chiêu và Cảnh Lê cùng sánh bước bên nhau trêи con phố dài lát đá xanh.

Mưa ngày càng nặng hạt, trêи đường không mấy người qua lại.

"Ngươi xem, đây chính là lý do ta không muốn nói cho ngươi biết toàn bộ sự thật." Tần Chiêu đột ngột dừng lại, nhẹ giọng nói.

Cảnh Lê ngẩn ra, sốt ruột nói: "Ngươi... Ngươi đừng hiểu lầm nha, ta sẽ không bởi vì thế mà nghĩ ngươi là người xấu hay gì đâu... Ta biết chắc chắn ngươi không muốn dùng mà, nhất định là có người hại ngươi, ngươi..."

"Ta không nói chuyện này." Tần Chiêu quay người đối diện với cậu, đưa tay lên lau đi hạt mưa trêи gương mặt cậu, "Ta không muốn nhìn thấy ngươi phải lo lắng."

"Từ lúc rời khỏi hiệu thuốc đến giờ, ngươi vẫn chưa nói câu nào cả."

"Ta không muốn cá nhỏ của ta biến thành dáng vẻ như thế này."

"Nhưng ta.... Nhưng ta..." Cảnh Lê mím môi.

Tần Chiêu nói đúng, cậu thực sự rất lo lắng.

Biết nhiều chuyện như vậy, cậu không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được.

Câu sợ loại thuốc gây nghiện đó, cậu lo lắng cho thân thể của Tần Chiêu, cũng... cũng hận người muốn hại Tần Chiêu.

Quá nhiều cảm xúc đan xen, cậu không làm được gì cũng không nghĩ được gì cả.

"Xem ra, nên rời lực chú ý rồi." Ngón tay Tần Chiêu lướt qua má Cảnh Lê: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết, đó là cảm giác gì?"

Cảnh Lê: "Cảm... Cảm giác gì chứ?"

Đầu ngón tay chậm rãi rơi xuống môi Cảnh Lê: "Chỗ này."

Đầu ngón tay ấm áp, Cảnh Lê lập tức hiểu ra ý hắn, vô thức muốn trốn về phía sau.

Tần Chiêu vội vàng kéo cậu lại.

"Còn đang mưa đó, đồ ngốc." Một tay Tần Chiêu cầm ô, tay kia ôm lấy thắt lưng Cảnh Lê kéo người về lại trong lòng.

Động tác vừa rồi có chút mạnh, giọt mưa theo đó rơi vào, xối ướt cả hai người.

Giọt nước trượt theo đường nét sườn mặt Tần Chiêu, lướt qua cần cổ tái nhợt, rơi vào trong cổ áo hắn.

Bên ngoài mưa ngày càng to, dưới tán ô, nhiệt độ ngày càng tăng.

Cảnh Lê ngửa đầu nhìn Tần Chiêu, lẩm bẩm: "Không cảm giác được gì."

Tần Chiêu: "Hửm?"

"Vừa rồi cái đó..." Hai má Cảnh Lê nóng rực, mất tự nhiên nói: "Quá nhanh... Không cảm thấy gì hết."

Tần Chiêu khẽ cười.

"Thật là hết cách với ngươi mà." Tần Chiêu khẽ cười thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Hé miệng ra."

Giữa mưa bụi mịt mờ, Tần Chiêu cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Ý định ban đầu khi viết chương này là đưa mọi người quay trở lại truyện chính, không phải quay cuồng trong mấy âm mưu bổ não nữa. Nhưng xem ra phản tác dụng rồi _(:з」∠)_

Lần sau sẽ cẩn thận hơn trong việc viết lách.

Đối với những vấn đề mọi người quan tâm, tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ lấp hố, nhưng phần sau sẽ không có âm mưu tranh đoạt quyền lực gì hết, phần về triều đình sẽ không vượt quá 1/10 truyện.

Nhớ kỹ, chúng ta đang làm nông và nuôi cá đó nha!