Trong phòng một lúc lâu cũng không có người nói chuyện.
Không ai lại nghi ngờ câu trả lời này.
Thiếu niên này xuất hiện ở nhà Tần Chiêu, còn nằm trên giường hắn như vậy, chỉ dùng chăn che hơn nửa người, quang cảnh dưới lớp chăn kia như nào không cần nói cũng biết.
Nếu nói hai người này không có gì, bọn họ ngược lại không tin.
Chỉ là… không ngờ dung mạo của phu lang Tần Chiêu lại xinh đẹp như vậy, khiến phần lớn những nông dân khí huyết phương cương ở đây có hơi nóng mắt.
Trong đám đông, trưởng thôn là người đầu tiên phản ứng, hét lên: “Còn không ra ngoài hết, vây ở đây còn ra thể thống gì nữa!”
Phu lang đó là song nhi, tuy về giới tính là nam nhân, nhưng so với nam nhân bình thường vẫn có bản chất khác biệt.
Bị một nhóm lớn đàn ông vây quan như vậy, khó trách bị dọa sắp khóc.
Mọi người bị câu nói của trưởng thôn đuổi ra khỏi phòng, trước khi trưởng thôn rời đi còn vái chào Cảnh Lê: “Đắc tội nhiều rồi.”
Nói xong cũng lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Chiêu và Cảnh Lê.
Tần Chiêu vẫn còn nắm tay Cảnh Lê, lực không mạnh nhưng cũng khiến người không thể tránh thoát. Cảnh Lê cúi đầu không dám nhìn hắn, tim đập nhanh đến mức như muốn bật ra khỏi l*иg ngực.
Vẫn là bị phát hiện.
Lúc đó cậu ở trong nhà nghe thấy có người nói chuyện bên ngoài, nghe thấy bọn họ muốn tìm “cá”, mới đột nhiên nảy sinh ý tưởng này. Chỉ cần cậu không còn là cá, sẽ không bị những người này bắt đi, Tần Chiêu cũng sẽ không bị coi là nói dối.
Vấn đề duy nhất là, như vậy thì Tần Chiêu cũng sẽ phát hiện ra có thêm một người ở trong nhà.
Tần Chiêu thông minh như vậy, chắc chắn sẽ đoán ra chân tướng ngay.
Nhưng ngoài cách này, cậu thực sự không còn cách nào khác.
Tần Chiêu sẽ coi cậu là yêu quái sao?
Tần Chiêu sẽ cho rằng cậu vẫn luôn lừa hắn, tức giận đuổi cậu đi sao?
Bây giờ giải thích còn kịp không, Tần Chiêu còn tin cậu không?
Nhiều cảm xúc bất an bao vây lấy Cảnh Lê giống như chiếc kén, đầu ngón tay cậu tê dại, sau đó bắt đầu run nhẹ. Tinh thần cậu quá mức căng thẳng, thậm chí quên hỏi điều quan trọng nhất.
— Phu lang nghĩa là gì?
Tần Chiêu cảm nhận rõ thiếu niên bên cạnh đang rất căng thẳng. Bàn tay lạnh lẽo mà mềm mại bị hắn nắm trong lòng bàn tay, cảm xúc này làm hắn nghĩ đến vây cá mềm mại khi còn là cá của tiểu yêu quái.
Hắn biết mình phải nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Mặc dù đã sớm biết cá nhỏ có thể biến thành người, cũng từng nhìn thấy gương mặt này trong giấc mơ của mình.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một giấc mơ.
Thiếu niên từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ lại xuất hiện ngay trước mặt, khiến Tần Chiêu cảm thấy hơi hoảng loạn.
Hoảng loạn đến mức không dám nhìn cậu.
“Sao ngươi… Sao ngươi không mặc quần áo?” Tần Chiêu khó khăn mở miệng, câu đầu tiên lại là thế này.
Cảnh Lê ngơ ngác.
Sau khi nói ra câu đầu tiên, các câu sau trôi chảy hơn nhiều. Tần Chiêu nói: “Bọn họ ở bên ngoài lâu như vậy, sao không biết lấy trong tủ của ta một bộ quần áo mặc vào?”
“Ta…” Cảnh Lê mắt chớp chớp, nhỏ giọng nói: “Ta quên mất.”
Cậu lúc ấy bị dọa sợ, hoàn toàn không dám lộn xộn, làm sao mà nghĩ ra được điều đó.
Nghe xong câu trả lời, Tần Chiêu nhịn không được bật cười.
Rất tốt, cá nhỏ của hắn vẫn ngốc như vậy, không thay đổi chút nào.
Hắn xoay người mở tủ, lấy ra một bộ quần áo đưa cho thiếu niên trên giường: “Đứng dậy, mặc quần áo vào.”
Cảnh Lê không nhúc nhích, ngược lại nắm chặt chăn bông hơn: “Ta… Ta lúc nữa sẽ mặc…”
Tần Chiêu như nhận ra điều gì đó, tầm mắt rơi vào chăn bông: “Ngươi…”
Cảnh Lê không dám nói dối, dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Chiêu ngoan ngoãn kéo góc chăn ra.
Phía dưới ngực là eo thon, trên da còn bám mấy vẩy cá, dưới eo không có chân mà là đuôi cá màu đỏ tươi.
Đầu đuôi khẩn trương vỗ đệm giường, giọng nói của Cảnh Lê đầy chột dạ: “Không biến về được…”
Cậu sợ Tần Chiêu hiểu lần, vội vàng giải thích: “Không phải lúc nào ta cũng như vậy đâu, là do hôm nay quá sợ hãi, cũng quá đói. Trước đây ta có thể biến toàn bộ thành người!”
Tần Chiêu không thể chú ý đến Cảnh Lê đang nói cái gì.
Da của tiểu yêu quái rất trắng, phối thêm những vẩy cá đỏ tươi chưa mờ đi, càng thể hiện rõ làn da trắng gần như trong suốt.
Tần Chiêu chỉ thấy vòng eo thon kia thật lóa mắt, không dám nhìn thêm, chật vật quay mặt đi chỗ khác.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, yêu vật mị hoặc nhân gian nói đến trong thoại bản, không phải là nói bừa.
Cũng may ngay vào lúc này, bên ngoài phòng lại truyền tới tiềng ồn ào.
“Hôm qua ta thật sự đã nhìn thấy! Sao ta có thể dùng loại mánh lới dễ bị vạch trần như thế này để vu hãm hắn. Chắc chắn hắn muốn chiếm con cá kia làm của riêng!”
Lý trí của Tần Chiêu bị kéo trở lại, cúi người đắp chăn lên cho Cảnh Lê, sau đó đặt quần áo ở bên cạnh cậu, nói: “Ở đây đợi ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Cảnh Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Mọi người đều đã đi ra ngoài nhà, Tần Chiêu bước ra, Trần lão tứ vẫn còn đang lớn tiếng nói với những hán tử từ trấn trên đến: “Các ngươi tin ta, hắn đang nói dối, con cá các người muốn tìm ở chỗ hắn, nếu như hôm nay các ngươi rời đi thì sẽ không thể tìm thấy được nữa!”
Những hán tử này trầm mặc không nói, Tần Chiêu cười chế giễu trong lòng, vừa định tiến lên.
Một giọng nói vang lên từ phía sau đám đông: “… Đang ồn ào cái gì đây?”
Đám đông tách ra, một tiểu công tử ăn mặc đẹp đẽ đi tới.
Thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, một thân trường sam tím nhạt bằng gấm, bên hông treo khối ngọc bội, thoạt nhìn vô cùng quý khí.
Mấy hán tử vội chắp tay hành lễ: “Công tử.”
Thiếu niên đi đến gần bọn họ, giơ chiếc quạt gấp trong tay lên rồi đập vào đầu từng người một: “Ta đã nói gì với các ngươi, tìm cá thì tìm cá, đừng làm phiền người khác. Các ngươi thì hay rồi, làm phiền đến ân công của ta?!”
Mấy hán tử ngơ ngác nhìn nhau, lại bị thiếu niên hung hăng gõ thêm một cái: “Còn thất thần cái gì, mau đi xin lỗi Tần công tử!”
Mấy người giận mà không dám nói gì, bước tới chỗ Tần Chiêu: “Hôm nay đã đắc tội nhiều, mong Tần tiên sinh thứ lỗi.”
Thiếu niên cũng bước lên: “Ân công không bị thương chứ?”
Tần Chiêu hỏi: “Ta quen ngươi à?”
“…” Thiếu niên bực tức nói, “Ta là Phương Thiên Ứng!”
Tần Chiêu: “…”
Hắn đánh giá gương mặt trắng nõn kia, không cách nào liên tưởng người này với người đầu bù tóc rối, khóc đến thở hổn hển mấy ngày trước.
Phương Thiên Ứng hắng giọng nói: “Không dám giấu diếm, kẻ ngốc… khụ, Lư viên ngoại treo giải thưởng tìm Cẩm Lý kia là bạn cũ của cha ta, những cáo thị gần trấn Hà Dương này đều là nhà ta sắp xếp dán lên. Mấy tên cẩu nô tài cả đầu đều là tiền thưởng, nghe thấy chỗ nào có cá liền chạy đến chỗ đó, ta đã nhiều lần răn dạy bọn họ.”
“Hóa ra là như vậy.” Tần Chiêu gật gật đầu.
Phương Thiên Ứng nói: “Hôm nay ra cửa vội vàng, giờ ta đem người trở về trước, ngày khác sẽ đích thân đến bồi tội với ân công.”
Tần Chiêu gật đầu đồng ý.
Phương Thiên Ứng chắp tay với hắn, đưa người rời đi.
Phương gia tiểu công tử đến nhanh mà đi cũng nhanh, những thôn dân có mặt đều phản ứng không kịp.
Toàn bộ thôn Lâm Khê, bao gồm cả những thôn quanh đó, không ai không biết đến Phương gia. Phương gia là hộ lớn nhất trấn Hà Dương, là người ở thế giới hoàn toàn khác với họ.
Tần Chiêu sao có thể quen biết một nhân vật lớn như vậy?
Nhưng Phương Thiên Ứng quả thật đến đúng lúc, nhóm người đấy vừa đi, Trần lão tứ tức khắc trở thành tứ cố vô thân.
Gã đã hoàn toàn mất chỗ dựa, nhào đến túm chặt cổ áo Tần Chiêu: “Ngươi nói đi, ngươi giấu cá ở đâu rồi? Hả? Tối hôm qua rõ ràng ta nhìn thấy ngươi cho cá ăn, ai đang nói dối thì trong lòng tự biết!”
Gã dùng sức quá mạnh, Tần Chiêu bị đẩy lảo đảo, đập vào ván cửa.
Vẻ mặt Tần Chiêu vẫn bình tĩnh như cũ, dùng giọng nhẹ người khác không thể nghe thấy được nói: “Đúng như thế thì sao?”
Trần lão tứ ngây ngốc.
“… Ngươi có chứng cứ để mọi người tin ngươi không?”
Trần lão tứ ngẩng đầu lên, thư sinh hiền lành trước kia, thậm chí con ma ốm có vẻ nén giận cúi đầu nhìn hắn, đáy mắt hiện lên một kia cười châm chọc.
Trên lưng Trần lão tứ đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Trong lúc hoảng hốt, một vài thôn dân đứng bên cạnh đã bước tới léo gã đi.
Lý Đại Lực quan tâm hỏi: “Tần Chiêu, ngươi không sao chứ?”
Tần Chiêu rũ mắt, lắc đầu: “Không sao.”
Tần Chiêu đi đến trước mặt trưởng thôn, có lễ có tiết nói: “Việc ngày hôm nay, hy vọng trưởng thôn làm chủ thay ta.”
Trưởng thôn Lâm Khê trước nay luôn làm việc hết sức công bằng, ông nặng nề thở dài, nói: “Trần lão tứ, cứ theo lời ngươi nói, về nhà thu dọn đồ đạc đi.”
“Cái gì…” Khuôn mặt Trần lão tứ lập tức tái đi, “Không, đừng đuổi ta đi, từ khi ta sinh ra đã ở trong thôn, ta còn có thể đi đâu được chứ? Trưởng thôn, ông nể mặt me ta, đừng đuổi ta đi!”
“Sớm biết như vậy sao còn làm.” Trưởng thôn lắc lắc đầu, “Mọi người đều giải tán đi, Tần Chiêu, ta thay mọi người xin lỗi phu lang ngươi, hôm nay thôn dân đã mạo phạm nhiều rồi.”
Tần Chiêu: “Đa tạ trưởng thôn.”
Tần Chiêu liếc nhìn Trần lão tứ lần cuối, đi qua trước mặt gã, trở vào nhà.
Kể từ khi mất trí nhớ, Tần Chiêu rất ít khi gây thù chuốc oán với người khác. Nhưng hôm nay người này không chỉ gây phiền toái cho hắn, mà còn bắt nạt cá nhỏ nhà hắn.
Khi đám người kia xông vào nhà, Tần Chiêu nhìn thấy dáng vẻ tủi thân và sợ hãi của cá nhỏ.
Chỉ vì điều này, hắn không thể bỏ qua được.
Những thôn dân lần lượt giải tán, cách một ván cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét và khóc lóc của Trần lão tứ, thế nhưng sau đó cũng dần dần biến mất.
Tần Chiêu đi vào phòng ngủ, tiêu yêu quái đã mặc xong quần áo của hắn, ngồi bên giường.
Quần áo quá to đối với cậu, gần như che kín từ đầu đến chân. Đuôi cá đã biến lại thành đôi chân, bàn chân trắng nõn lộ ra dưới vạt áo, treo trên mép giường, khẽ lay động.
Mu bàn chân trắng nõn còn dính mấy cái vẩy cá.
Tần Chiêu cảm thấy hô hấp hơi khó khăn.
Trong lúc đối phương đi ra ngoài, Cảnh Lê rốt cuộc cũng dần dần lấy lại tinh thần.
Cho dù Tần Chiêu có thông minh đến đâu, dù năng lực tiếp thu có cao đến đâu, phát hiện ra cá mình nuôi biến thành người thì cũng không thể có thái độ bình tĩnh như vừa rồi.
Cảnh Lê dùng ngón chân chạm nhẹ xuống đất, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi… Có phải ngươi đã sớm biết…”
“Biết cái gì?” Tần Chiêu cảm thấy bộ dáng này của cậu vô cùng đáng yêu, cười nói: “Biết có tiểu yêu quái biến thánh cá lừa ăn lừa uống ở chỗ ta?”
“Ta không phải yêu quái!”
Sau khi nhận ra Tần Chiêu không giận mình, Cảnh Lê cũng lớn gan lên: “Sau khi ta sống ở đây nhiều ngày mới đột nhiên biến thành người, ta thật sự không phải yêu quái mà.”
Điều này lại khiến Tần Chiêu kinh ngạc.
Tần Chiêu hỏi: “Lần đầu tiên ngươi biến thành người là lúc nào?”
“Lần đầu tiên biến thành người… là lần ngươi ngất xỉu trên núi, ta đã cứu ngươi về!” Ngữ khí rất chi là đắc ý.
Tần Chiêu nhìn cậu, im lặng một lát.
Nói cách khác, lần đầu tiên biến thành người đã bị Tần Chiêu bắt được nhược điểm, hơn nữa còn phát hiện thân phận.
Gọi cá ngốc nhỏ rất xứng đáng.
Tần Chiêu lại hỏi: “Vậy vì sao ngươi lại ở lại đây, không nguyện ý về nhà?”
“Nhà? Nhà ta không phải ở đây sao?” Cảnh Lê chớp chớp mắt, sau đó mới phản ứng được Tần Chiêu đang nói gì, “Ý ngươi là Lư viên ngoại kia? Ta không biết ông ta là ai, đương nhiên không muốn đi.”
Cậu nói, nhà của cậu là ở đây.
Tần Chiêu dường như bị những lời này đánh mạnh, trái tim khẽ run lên, mềm nhũn.
Cảnh Lê không để ý đến những điều này, sau khi mọi việc được giải quyết cậu chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, vươn tay kéo vạt áo Tần Chiêu: “Tần Chiêu, ta đói quá.”
… Hoàn toàn không cảm thấy có gì sai khi ăn không uống không trong hình dạng con người.
Tần Chiêu vừa giận vừa buồn cười, nói: “Ngươi cảm thấy chuyện này xong rồi?”
Cảnh Lê chớp mắt nghi ngờ: “?”
Giọng điệu của Tần Chiêu không nhanh không chậm: “Tạm thời có thể bỏ qua chuyện ngươi lừa ta, nhưng hôm nay ngươi lại mang đến phiền phức lớn như vậy, có giữ ngươi lại hay không, ta vẫn cần xem xét thêm.”
Biểu tình trên mặt Cảnh Lê cương lại.
Tại sao vẫn còn phải xem xét chứ!
Cá chép nhỏ nháy mắt không dám lỗ mãng, thận trọng hỏi: “Vậy… Vậy như nào ngươi mới nguyện ý?”
Tần Chiêu bình tĩnh nói: “Cứ làm theo những lời đã nói trước đó, chứng minh cho ta thấy giá trị khi giữ ngươi lại.”
“Giá trị của ta…” Cảnh Lê hơi do dự.
Tần Chiêu nhìn vẻ mặt của cậu, cố ý nói: “Khó khăn vậy sao? Lẽ nào đây cũng là gạt người, ngươi căn bản không phải cá chép gấm?”
“Ta phải, ta đương nhiên phải!” Cảnh Lê gấp gáp nói, “Đừng đuổi ta đi, ta có thể thực hiện nguyện vọng của ngươi!”
Tần Chiêu: “Cái gì cũng được?”
Cảnh Lê nghiến răng: “Ừ!”
Tần Chiêu cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú kia, nhàn nhạt cười: “Vậy, ta muốn một vị phu lang, được không?”