Lâm Trăn lại phải giặt qυầи ɭóŧ một lần nữa.
Đứng trước bồn rửa tay, hoa huyệt giữa hai chân phảng phất còn lưu lại cảm giác bị dị vật thọc rút. Chân Lâm Trăn nhũn ra, khom lưng nghiêm túc rửa sạch qυầи ɭóŧ, thắt lưng có chút đau nhức.
Cậu thật sự bị ép khô.
Nằm nghỉ ngơi trên giường, Lâm Trăn nghĩ, cậu không thể ngồi chờ chết như vậy nữa, nhất định phải không đau không ngứa mà nhắc nhở Thẩm Thuật Nam, cách như vậy đều không hiệu quả, càng miễn bàn tới trị tận gốc. Chẳng bằng cậu dứt khoát tới nhà Thẩm Thuật Nam tìm chứng cứ.
Thẩm Thuật Nam đang ở tại chung cư Tây Môn bên ngoài trường học, Lâm Trăn từng nghe hắn nhắc qua hơn một lần.
Lâm Trăn không ngờ bản thân vừa mới buồn ngủ liền có người kê gối đầu. Cậu còn đang sầu không biết nên dùng cái cớ gì để tới nhà Thẩm Thuật Nam, thì một đàn chị phát biểu luận văn thành công, ở phòng thí nghiệm nói muốn mời mọi người ăn cơm, vừa lúc giáo sư hướng dẫn không ở đây, mọi người mồm năm miệng mười thảo luận xem nên đi ăn gì.
“Giờ các quán ngon đều phải đặt trước hai ba tiếng, hay chúng ta mua nguyên liệu nấu lẩu, về nhà tự làm đi, như vậy còn tiện hơn bên ngoài.” Lâm Trăn tận dụng cơ hội đề nghị nói.
“Không có chỗ. Nấu ở đâu? Nấu ở phòng thí nghiệm sao, chị sợ hôm sau chúng ta sẽ bị trường học thông báo.” Đàn chị cười đáp.
“Chúng ta có thể đến nhà Thẩm Thuật Nam.” Lâm Trăn căng da đầu nói: “Nhà Thẩm Thuật Nam không phải ở bên ngoài Tây Môn sao?”
Lâm Trăn nói xong, không khí đọng lại vài giây, sự xấu hổ nhàn nhạt lan tràn.
Lông mày nhợt nhạt của đàn chị nhăn lại, không rõ vì sao người luôn ôn hòa đáng yêu như Lâm Trăn lại thốt lên những lời khó rút lui như vậy. Thẩm Thuật Nam rất ít giao lưu với mọi người ở phòng thí nghiệm, lần mời khách này, cô cũng chưa từng hy vọng xa vời Thẩm Thuật Nam sẽ đi.
Nhưng hiện tại Lâm Trăn nói ra, Thẩm Thuật Nam ở ngay bên cạnh, nếu cô không hỏi thăm, mặt mũi sẽ mất hết.
“Ách……Đàn em, nhà em có tiện không?” Đàn chị nhìn Thẩm Thuật Nam cười nói.
Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, yên lặng nhìn Thẩm Thuật Nam.
“Tiện. Khi nào xếp lịch xong thì báo em. Chúc mừng đàn chị.” Thẩm Thuật Nam lời ít mà ý nhiều trả lời.
Đàn chị kinh ngạc đến rớt cả cằm: “Được, cảm ơn đàn em nha!”
Thẩm Thuật Nam lễ phép lắc đầu.
Bọn họ hẹn thời gian là buổi tối thứ bảy. Sáng thứ bảy, Thẩm Thuật Nam liền gửi một danh sách lên nhóm chat của lớp, từ nguyên liệu nấu ăn đến đồ uống đều đầy đủ tất cả. Hắn nói những thứ này đã mua xong đặt ở nhà, hỏi còn thiếu gì không.
Đàn chị liên tục khen Thẩm Thuật Nam cẩn thận.
Lâm Trăn cũng hùa theo mọi người gửi mấy cái emoji tán thưởng, lòng thầm nghĩ, Thẩm Thuật Nam cẩn thận ở chỗ nào, mặt người dạ thú thì có.
Cậu ở ký túc xá xoa tay hầm hè, chuẩn bị buổi tối tới vạch trần bộ mặt thật của Thẩm Thuật Nam!
Lâm Trăn hẹn với hai đàn anh khác, cùng xuất phát từ ký túc xá, đến căn hộ của Thẩm Thuật Nam.
Vừa vào cửa, không khí lạnh trong phòng đã ùa tới. Nhà Thẩm Thuật Nam rất sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, đồng dạng là phong cách trắng đen quen thuộc. Lâm Trăn liếc thấy lối đi nhỏ dẫn đến phòng ngủ ở cuối hành lang, khẽ rùng mình.
Cả lớp đến đông đủ, mọi người vây quanh bàn ăn, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, chủ đề nói chuyện phần lớn đều liên quan đến trường học, giáo sư, dù sao cũng là bạn cùng lứa, càng nói càng náo nhiệt.
Một đàn anh rót đồ uống vào miệng, chợt nhớ ra chuyện gì đó, vỗ tay hỏi: “Mọi người biết không? Tên tra nam theo đuổi Tiểu Lâm lần trước lại chia tay!”
“A? Không phải hắn vừa quen được một tháng à? Sao lại chia tay?”
Nhắc tới tên khốn kia, Lâm Trăn ngay cả tôm trong miệng cũng nuốt không trôi. Tra nam mà đàn anh vừa nhắc, là một nghiên cứu sinh cùng chuyên ngành với bọn họ ở đại học, gọi Tả Hành, là một tên tra nam phong lưu nam nữ đều ăn.
Từ nhỏ đến lớn, không phải Lâm Trăn chưa từng được con trai theo đuổi. Nhưng Tả Hành là kẻ kỳ ba nhất. Lúc ấy mới qua khai giảng một đoạn thời gian, Tả Hành liền tìm cậu thổ lộ, nói mình nhất kiến chung tình, nguyên nhân muốn Lâm Trăn đáp ứng lại cực kỳ khốn nạn, hắn kể hắn đều vì Lâm Trăn mà chia tay bạn gái mình.
Lâm Trăn từ chối hắn, Tả Hành liền theo đuổi cậu mấy ngày, đưa hoa tặng quà ở phòng thí nghiệm và ký túc xá, đều bị Lâm Trăn cự tuyệt. Đại khái cuối cùng Tả Hành thấy cậu khó cưa, quay xe theo đuổi một đàn em năm ba đại học, rất mau người liền tới tay.