Chương 1

Không khí hôm nay có chút ẩm ướt.

Mùa hè, Lâm Trăn đi bộ từ nhà ăn đến phòng thí nghiệm, làn da bên ngoài thấy rõ những giọt mồ hôi rất nhỏ. Trong phòng, mọi người đều yên tĩnh đứng trước bàn làm việc cá nhân nghiên cứu.

Năm nay Lâm Trăn vừa mới trở thành tiến sĩ, giáo sư hướng dẫn của cậu là một học giả nổi tiếng tính cách ít nói ít cười, cho nên bầu không khí trong phòng luôn cực kỳ nghiêm túc.

Cậu cầm ly nước trở về chỗ ngồi, nhịn không được nhìn sang Thẩm Thuật Nam ở bên cạnh. Tay Thẩm Thuật Nam đang cầm cây bút, vẽ nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng.

Lâm Trăn thở dài, thầm nghĩ lần sau nhất định phải tới sớm hơn Thẩm Thuật Nam, kế tiếp, cậu bắt đầu nghiêm túc ghi lại dữ liệu thí nghiệm của mình. Không bao lâu sau, giáo sư hướng dẫn tiến vào kiểm tra, trong phòng vang lên tiếng nói chuyện nhè nhẹ.

Đến lượt Thẩm Thuật Nam, Lâm Trăn dựng lỗ tai nghe lén.

“Ừm…… Không có vấn đề gì, về cơ bản là tốt.”

Câu “Về cơ bản là tốt” của học giả nổi tiếng sẽ cùng cấp độ với lời khen “Cực kỳ tốt”. Lâm Trăn nhập học ba tháng, cũng chỉ mới nhận được một câu “Tạm được”.

Rất nhanh, giáo sư hướng dẫn đi tới sau lưng cậu. Lâm Trăn thấp thỏm chờ đợi đánh giá của thầy trong im lặng.

Giáo sư hướng dẫn nhẹ nhàng nói “Ừm”, giọng hơi cao.

Trái tim Lâm Trăn nhảy tới tận cổ họng.

“Mô hình này của em có chút vấn đề, chắc là dữ liệu ngày nào đó sai rồi. Nào, Tiểu Thẩm, em đến giúp Lâm Trăn kiểm tra đi.”

Giáo sư hướng dẫn nói xong, liền chuyển hướng đi về phía cửa sau.

Lâm Trăn không muốn Thẩm Thuật Nam tới kiểm tra giúp, tự mình di con chuột bắt đầu tìm kiếm số liệu.

Thẩm Thuật Nam lại đứng lên, gương mặt lạnh lẽo, đi tới trước bàn cậu, thấp giọng nói: “Tôi xem một chút mô hình của cậu.”

“Không phiền cậu!” Lâm Trăn tắt giao diện.

“Thầy bảo tôi xem giúp.” Thẩm Thuật Nam đáp.

Đồng dạng là tiến sĩ năm nhất, chẳng lẽ ở trong mắt giáo sư, trình độ của Thẩm Thuật Nam đủ để hướng dẫn cậu sao? Cậu mới không cần Thẩm Thuật Nam hướng dẫn.

Lâm Trăn mặt ngoài cười nhưng bên trong không cười, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật Nam, nói: “Không cần, tôi sẽ nhờ đàn anh giúp tôi kiểm tra, cậu cứ làm việc của mình đi.”

Thẩm Thuật Nam dùng vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Trăn giả bộ nhẹ nhàng kêu đàn anh ở phía trước: “Đàn anh, giáo sư nói mô hình của em có chút vấn đề, anh xem giúp em với.”

Khóe mắt Thẩm Thuật Nam nhìn thấy Lâm Trăn cười, mắt đều cong lên.

Lâm Trăn muốn cạnh tranh với Thẩm Thuật Nam, vì vậy buổi chiều đợi tới người cuối cùng rời đi cậu mới trở về. Cậu đói đến mức trước ngực dán sau lưng, chạy sang nhà ăn xin bát mì lớn.

Thật sự đói muốn ngất xỉu, ngay cả sức ăn mì cũng không còn. Lâm Trăn cảm thấy làm như vậy rất không thú vị, còn chẳng bằng sớm về ký túc xá nghỉ ngơi.

Thời điểm mới khai giảng, vốn dĩ Lâm Trăn muốn tạo quan hệ tốt với Thẩm Thuật Nam. Sau khi bữa tiệc liên hoan kết thúc, cậu tưởng Thẩm Thuật Nam không có khả năng uống rượu, bèn tiến lên đỡ hắn, kết quả Thẩm Thuật Nam liền trực tiếp rũ tay, còn nói thêm câu: Đừng chạm vào tôi.

Đêm đó Lâm Trăn trở về tự hỏi rất lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, Thẩm Thuật Nam coi thường cậu.

Thẩm Thuật Nam là học thẳng lên tiến sĩ, nhưng Lâm Trăn không phải, bối cảnh học vấn thạc sĩ của cậu kém hơn Thẩm Thuật Nam rất nhiều. Chuyện bị những người học theo chuỗi bằng cấp khinh bỉ, rất thường thấy trong xã hội hiện nay.

Nghĩ đến đây, thái độ không để ý người thường ngày của Thẩm Thuật Nam cũng được giải thích. Từ đó về sau, Lâm Trăn liền đối xử với Thẩm Thuật Nam không nóng không lạnh. Mọi người dù sao cũng chỉ là bạn học mà thôi.

Cơm nước xong, Lâm Trăn đến sân thể dục dạo hai vòng cho tiêu thực, rồi mới trở về ký túc xá.

Nghiên cứu sinh bằng tiến sĩ là hai người một phòng, nhưng Thẩm Thuật Nam không ở ký túc xá, cho nên trong phòng chỉ có một mình Lâm Trăn, cậu cũng rất vui vẻ.

Lâm Trăn tìm một bộ phim kinh dị xem để gϊếŧ thời gian, phim kết thúc, cậu liền tắm nước ấm, lên giường đi ngủ.

Cậu chưa bao giờ tỉnh dậy giữa chừng, luôn chìm vào giấc ngủ rất nhanh, hôm nay cũng thế.