Chương 25

Phòng ngủ của Tô Mẫn không có khóa, khi cô bước vào thì căn phòng tối om, anh kéo rèm cửa, ánh sáng lọt vào qua rèm cửa, thật u ám, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

Người đàn ông đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài phủ bóng lên đôi mắt, giữa lông mày có một nếp gấp nông, thân hình cao lớn gần như choán hết cả chiếc giường lớn, còn bụng chỉ còn trơ lại. một chiếc chăn mỏng.

“Ba?” Tô Nặc đặt bát canh lên tủ bên cạnh.

Tô Mẫn không đáp lại, dường như anh ta đang ngủ rất say, và thậm chí còn có một tiếng ngáy nhẹ hiếm hoi trong hơi thở của anh ta. Thuốc anh uống nên có thành phần gây ngủ, vừa rồi anh uống rất nhiều rượu, bây giờ tác dụng của thuốc và rượu kết hợp với nhau khiến anh khó tỉnh lại.

Tô Nặc nằm bên tai anh, cằm đặt trên mu bàn tay. Lông mi của anh thật dài, chiếc mũi cao và đôi môi mềm mại, cô nhớ ngày hôm đó đã lén hôn anh trong phòng khách.

Trên má không có nhiều thịt, quai hàm rất săn chắc, yết hầu của anh cũng lộ ra rất rõ ràng, giữa chiếc cổ thon gọn và trắng nõn, nó nhô lên hạ xuống theo nhịp thở của anh, vô cùng gợi cảm.

Công bằng mà nói, Tô Mẫn trông thật sự rất ưa nhìn, không phải kiểu mặt dày kiểu Âu mà hung dữ, các đường nét trên khuôn mặt anh ấy nhẹ nhàng nhưng lại phối hợp với nhau một cách bất ngờ. Thân hình thẳng tắp để toàn thân anh ta toát ra một luồng khí độc nhất vô nhị.

Đối mặt với một Tô Mẫn không địch nổi, Tô Nặc cảm thấy muốn làm chuyện xấu. Cô dùng tay véo nhẹ lên mũi anh, lướt từ sống mũi cao lên đến đôi môi mềm mại và ấm áp, sau đó vuốt ve lông mày, xoa xoa lông mi của anh, ngón tay khẽ trượt trên bụng anh, tựa như một sợi lông vũ.

Tô Nặc nhìn anh một hồi, sau đó cởi giày, từ từ leo lên giường, nằm nghiêng người nằm bên cạnh anh, một tay ôm đầu, úp mặt vào cổ anh.

Hương tre quen thuộc mang theo mùi rượu thoang thoảng trên người. Cô chợt nhớ mình đã lâu không mơ thấy anh, từ lúc uống rượu nằm mơ thấy mình tình nguyện ăn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh, cô cũng không lại mơ thấy anh.

Nhưng cơ thể luôn trung thực, và cô thức dậy cảm thấy trống rỗng mỗi sáng. Nghĩ đến anh, mùi vị của anh, cơ thể của anh, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© sung mãn của anh lấp đầy toàn bộ âʍ đa͙σ, cảm giác nóng hổi do tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh tràn vào cơ thể ...

Tại sao cô ấy là người duy nhất gặp rắc rối, còn anh ấy có thể làm bất cứ điều gì anh ấy muốn và hài lòng? Muốn quan tâm cô thì quan tâm, muốn bỏ qua cô thì thờ ơ?

Cô thực sự không vui.

Nếu định mệnh không có được anh, tình cảm của cô dành cho anh chỉ có thể giấu trong góc tối, nếu định mệnh sẽ thuộc về người khác, sao không ích kỷ một lần?

Tô Nặc thò đầu ra khỏi cổ anh và nhìn kỹ biểu hiện của Tô Mẫn. Hơi thở của anh dài và có trật tự, dường như đang trong giấc ngủ say.

Sau khi bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ không còn nữa, dù sao cũng phải rời đi, vậy tại sao lại phải thỏa mãn bản thân một lần ... chỉ một lần thôi ...

Ma quỷ hát trong tâm trí cô, cám dỗ cô từ lâu- chôn vùi mong muốn nảy mầm trong căn phòng tối tăm này. Tô Nặc chống người ngồi dậy khỏi anh, lặng lẽ kéo chiếc chăn bông mỏng của anh ra ...

Tô Mẫn đang mặc một bộ quần áo ở nhà, áo phông cotton kiểu mùa hè với quần ống rộng, không có chăn bông che ngang hông. rõ ràng hơn là nó bị phồng lên và dính vào vải bông mỏng.

Hai cái đùi thon dài dưới bụng dưới phẳng lì, ở giữa phình to rõ ràng khiến người ta không thể rời mắt. Tô Nặc cảm thấy cổ họng nóng như lửa đốt, cô ngước mắt lên nhìn anh, giống như một tên trộm, nhịp tim nhanh đến khó tin, nhưng lại không ngăn được du͙© vọиɠ trong lòng, chậm rãi vươn tay.

To quá! Làm sao mà tay cô có thể quấn hết được cái thứ sưng to đó.