Chương 13

Dường như kể từ đêm đó, Tô Nặc trở nên khác hẳn. Cô ấy không còn chống lại ước mơ, và thậm chí còn mong chờ nó. Cô nóng lòng muốn đi ngủ mỗi đêm, mong chờ được mơ thấy anh trong căn phòng đó.

Khi cô không nằm mơ, cô bắt đầu quan sát Tô Mẫn một cách bí mật, cố gắng tìm ra dấu vết của những giấc mơ của cô từ anh ta.

Ngón tay của anh rất dài, móng tay cắt ngắn gọn gàng, vị trí đốt ngón tay nhìn rất chắc, đầu ngón tay có vết chai mỏng nhẹ, thảo nào khi đưa vào âʍ đa͙σ cảm thấy cứng rắn, sẽ cào nát cô.

Lưng và ngực của anh rất rộng, khi đắp cô có thể quấn lấy cả người cô, chóp mũi tràn ngập hương tre lạnh lẽo của anh, khi làʍ t̠ìиɦ, mồ hôi trên ngực cô sẽ chảy xuống dọc theo bầu ngực, rồi nhỏ xuống bụng dưới của cô, rất thoải mái.

Cánh tay của anh ấy mảnh mai và mạnh mẽ, với những đường cơ bắp hoàn hảo. Khi di chuyển, anh sẽ đỡ cô, và khi anh lắc lư, tấm ván giường phát ra tiếng rêи ɾỉ run rẩy. Cơ mông săn chắc và đầy đặn, khi vung lên sẽ có hai túi nhỏ bên hông vô cùng gợi cảm ...

"...Con no chưa?" Giọng nói của Tô Mẫn khiến cô sợ hãi quay về phía mình. Cảm nhận được, và cô vội vã nhìn ra xa khỏi anh. Cô đưa tay ra, cảm thấy chất lỏng rỉ ra từ chân cô dường như làm ướt qυầи ɭóŧ của cô.

Dì Tư đi qua, đột nhiên xoay người quay lại: "Tiểu Nặc sao gần đây luôn thay ga trải giường vậy? Ga trải giường không được giặt sạch sao?"

Lời nói vốn dĩ vô tình đột nhiên đập vào tâm trí cô, khiến cô vô cùng áy náy, ngẩng đầu lên. và lén lút liếc nhìn Tô Mẫn, anh ta đang nhìn xuống bản báo cáo trên tay, và anh ta có vẻ không quan tâm lắm đến cuộc trò chuyện của họ.

"... Không ... ban đêm đổ mồ hôi quá nhiều ..." Cô trầm giọng đáp, hy vọng dì sẽ không ôm câu hỏi này nữa.

Buổi tối đổ mồ hôi trộm..............

Lúc Tô Nặc và Tô Mẫn ra ngoài, trời đã sáng. Vào giờ cao điểm và có rất nhiều ô tô trên đường lái xe, việc dừng và đi là không thể tránh khỏi. Tô Nặc sững sờ nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ xe, buổi tối nghĩ xem nên làm cái gì trải giường.

“Gần đây có phải chịu nhiều áp lực không?” Tô Mẫn đột nhiên phá lệ bình tĩnh trong xe.

“Hả?” Tô Nặc nhất thời không đáp.

“Trường học ở Trung Quốc là như thế này.” Anh tập trung vào chiếc xe trước mặt, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vô lăng xoay người, Tô Nặc nghiêng người theo hướng xe quay đầu, liền nghe thấy anh nói: “Nếu con muốn ba có thể cho con đi du học. ”

Tô Nặc quay đầu nhìn anh, cô muốn nhìn vẻ mặt của anh lúc này. Tuy nhiên, cô thấy trên mặt anh vẫn không có gì thay đổi, vẫn điềm nhiên xa cách, không thèm nhìn cô, cứ như là đang nói chuyện công việc với ai đó, còn hơn là gửi gắm đứa con gái duy nhất của mình đi xa.

Trái tim cô vốn chỉ được sưởi ấm trong mấy ngày trước, giờ phút này lại chùng xuống. Đúng vậy, một người cha dịu dàng như vậy chỉ có trong mơ, trong mơ Tô Mẫn cũng không nói chuyện với cô nhẹ nhàng như trong mơ, cũng không hôn cô và yêu cô như trong mơ.

Đối với anh, cô chưa bao giờ chỉ là một đứa trẻ thơ dại ở nông thôn, và ngay cả mẹ cô cũng chưa từng bước vào cổng nhà họ Tô của anh. Đó chỉ là một mối quan hệ tồi tệ còn lại do một sai lầm trong mối quan hệ tình cảm, một mối quan hệ huyết thống không mong muốn.

Chắc anh nghĩ cô phiền phức, ngáng đường lâu rồi, nếu không có cục nợ như cô thì chỉ dựa vào ngoại hình và vốn liếng mà kiếm được một cô vợ trẻ đẹp chẳng dễ dàng gì?

"... Một số trường quý tộc ở nước ngoài không có yêu cầu cao về điểm số, vì vậy áp lực sẽ tương đối thấp ..."

Tô Nặc đã có chút không nói nên lời, l*иg ngực căng thẳng đến mức sắp nổ tung và cô nhấn nút dưới cửa kính xe để bịt lại.

“Con quyết định..”

Giọng cô xen lẫn trong gió, khiến anh gần như không nghe được. Khi phát hiện ra lời nói của cô từ tiếng huýt sáo như thể một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực anh, anh dùng lòng bàn tay nắm chặt vô lăng, gân trên mu bàn tay phồng lên. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng thở ra.