Chương 6.1: Phần ấm áp cuối cùng

Không đợi bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó tiếng Trương Chính vọng vào: “Đệt! Anh thật sự là Ngôn ca?”

Hứa Ngôn đều muốn bóp chết Trương Chính: “Không thì sao!”

Trương Chính nhanh chóng nói với người bên cạnh: “Nhanh mở cửa! Nhanh mở cửa! Thật sự là Ngôn ca! Ngôn ca! Anh làm sao lại chạy vào đó rồi? Anh muốn tự tay xử Cẩn Phạm sao?”

Hứa Ngôn: Thiếu niên! Sao sầu sao oán! Cậu thật sự không muốn để tôi sống à!

Cửa bị mở ra, đám Trương Chính nhanh chóng đi vào, nhìn thấy một sàn đã, lo lắng nói: “Ngôn ca, có làm anh bị thương không?”

Hứa Ngôn tê rần luôn rồi, run tay vỗ lên vai Trương Chính: “Tôi cảm ơn cậu…..”

Trương Chính cười hắc hắc: “Giữa anh em có gì mà khách sáo! Anh ghét Cẩn Phạm, để em tìm người giúp anh giáo huấn nó, em đương nhiên giúp anh rồi! Anh thật sự không bị thương chứ?”

Hứa Ngôn: Tôi là cảm ơn cậu, lại thay tôi làm một tay chết tử tế, khiến tôi cách con đường chết càng gần hơn một bước…..

Trương Chính nhìn về phía Phạm Cảnh Hồng trên đất, dường như vừa nghĩ đến chuyện gì đó, mở miệng nói: “Ây, Cẩn Phạm, quên nói cho mày, bà mày xảy ra tai nạn xe rồi.”

Phạm Cảnh Hồng lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói cái gì?”

Mặt Trương Chính toàn ý cười: “Trước khi tan học, giáo viên lớp bọn mày tìm mày, không tìm thấy mày, nói khi nào bọn tao nhìn thấy mày thì nói cho mày, nói mày nhanh đến bệnh viện huyện, bà mày xảy ra tai nạn xe rồi.”

Phạm Cảnh Hồng ngay lập tức từ trên đất bò dậy, chạy ra bên ngoài.

Hứa Ngôn chạy qua, kéo cánh tay của Phạm Cảnh Hồng: “Tôi đi cùng với cậu !”

Phạm Cảnh Hồng hung hăng hất tay của Hứa Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo: “Cút!”

Hứa Ngôn bị ánh mắt của Phạm Cảnh Hồng dọa, sững người tại chỗ.

Phạm Cảnh Hồng chạy xa rồi, Trương Chính nhìn bóng lưng của Phạm Cảnh Hồng phi một tiếng: “Ngang ngược cái gì mà ngang ngược!”

Hứa Ngôn hoàn toàn nổi giận rồi, nhìn Trương Chính nói: “Cậu khi đó tại sao không đến nói cho cậu ấy?”

Trương Chính bị Hứa Ngôn quát cho sững người một chút: “Tại sao em phải nói với cậu ta?”

Cả mặt Hứa Ngôn tràn đầy tức giận: “Đó là bà của cậu ấy! Xảy ra tai nạn xe, chuyện lớn như vậy tại sao cậu không chạy đến nói với cậu ta ngay!”

Trương Chính một mặt không để ý: “Em với cậu ta cũng không thân, em mới không có tốt bụng như vậy đâu. Hơn nữa, bà cậu ta lại chưa chết, đều đã đưa đến bệnh viện rồi, có chuyện gì đâu.”

Lòng Hứa Ngôn lạnh đi, thì ra có người thật sự không thể nào khai thông nổi, cậu hoàn toàn không có cách hiểu nổi cậu ta nghĩ như thế nào

Trong nguyên văn, Cẩn Tú Hoa bị bệnh chết sau khi Phạm Cảnh Hồng tốt nghiệp cấp hai. Hiện tai cách thời gian bà ấy bệnh còn một thời gian, còn hơn một tháng nữa.

Kết quả không ngờ đến, làm sao đốt nhiên lại xảy ra tai nạn xe rồi?

Cái này hoàn toàn không phù hợp cốt truyện a!

Phạm Cảnh Hồng là nguyên thân Hứa Ngôn bày mưu tính kế, kêu người cố ý nhốt hắn trong phòng học ném đá.

Mà khoảng thời gian này, Cẩn Tú Hoa xảy ra tai nạn xe đến bệnh viện. Nếu Cẩn Tú Hoa xảy ra chuyện gì, Phạm Cảnh Hồng vì bị nhốt mà không qua đó ngay lập tức được, vậy thì Phạm Cảnh Hồng chắc chắn càng hận cậu.

Hứa Ngôn vô lực mà nhắm hai mắt.

Cậu quá khó khăn rồi….cậu chỉ là muốn sống mà thôi, làm sao mà khó vậy chứ….

Hiện tại chính là hy vọng, Cẩn Tú Hoa đừng xảy ra chuyện gì.

Hứa Ngôn không để ý đến đám Trương Chính, trước tiên về phòng học lấy điện thoại của mình, sau đó chuẩn bị đến bệnh viện huyện xem thử.

Đến bệnh viện huyện, rất nhanh nghe ngóng được Cẩn Tú Hoa đang trong phòng phẫu thuật.

Phạm Cảnh Hồng đang ở trước cửa phòng phẫu thuật, dựa vào tường cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt hắn lúc này là gì. Chẳng qua hai tay nắm chặt thành quyền, trông có vẻ đang ẩn nhẫn gì đó.

Trước cửa phòng phẫu thuật chỉ có một mình hắn, thân hình đơn bạc kia càng làm lộ rõ vẻ thê lương.

Hứa Ngôn không đi đến, đứng trong bóng tối một lúc, sau đó đi rồi.

Cậu bây giờ không dám xuất hiện trước mặt Phạm Cảnh Hồng, nếu không sợ Phạm Cảnh Hồng có thể sẽ bóp chết cậu.

Hứa Ngôn trước khi đi, đến trước chỗ thu ngân nộp năm vạn tệ cho Cẩn Tú Hoa

Nguyên thân Hứa Ngôn trước giờ không thiếu tiền, tiền tiêu vặt trong thẻ cậu, cũng đủ cho Cẩn Tú Hoa đủ mấy năm.

Hứa Ngôn về nhà, cả người mệt mỏi lên giường đi ngủ

Cậu bây giờ có một ý niệm, chính là hy vọng Cẩn Tú Hoa có thể bình an.

Không đơn thuần chỉ vì Cẩn Tú Hoa bình an, cậu còn có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa.

Cũng bởi vì, Cẩn Tú Hoa là phần ấm áp cuối cùng trong lòng Phạm Cảnh Hồng âm u băng lãnh kia.