Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bóng Ma Thời Thơ Ấu Của Nam Chính Ốm Yếu Trong Bệnh Kiều Văn

Chương 5.2: Tôi muốn sống, mà hình như phải chết!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quần áo trước đây Hứa Ngôn thích mặc nhất, toàn bộ đều là những màu sắc vô cùng sặc sỡ. Không phải màu đỏ thì là màu xanh lá cây, ngay đến màu của giày cũng mười phần lóa mắt,

Mà sáng nay, Hứa Ngôn mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, khí chất cả người so với trước đây hoàn toàn khác.

An tĩnh, ôn thuận, thiếu đi một chút tính khí ương ngạnh trước đây.

Lông mi Phạm Cảnh Hồng run rẩy.

Hôm nay Hứa Ngôn chắc nhắn uống lộn thuốc, nếu không thì là, phía sau còn có ác ý càng lớn hơn đang đợi hắn, hiện tại đều là hắn đang giả vờ.

Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, được Hứa Ngôn ôm chặt bảo vệ trong lòng, hắn thế mà lại không nghĩ muốn tránh thoát.

Mấy cục đá nên bụp bụp, điên cuồng đập vào, trông có vẻ, giống như là hận không thể đập chết người bên trong.

Phạm Cảnh Hồng nghe tiếng tim đập của Hứa Ngôn bên tai, còn có mấy cục đá rơi xuống đất, hay tiếng đập vào người Hứa Ngôn, mờ mịt nói: “Vì cái gì chứ….”

Tại sao tất cả mọi người, đều có ác ý với hắn lớn như vậy chứ?

Hắn đã làm sai chuyện gì sao?

Hứa Ngôn giống như hiểu được ý của Phạm Cảnh Hồng, nhẹ giọng nói: “Trên thế giới này có rất nhiều ác ý đều như vậy, nhìn giống như là không có ngọn nguồn. Thực ra đều là tâm lý mềm yếu của chính bản thân họ, muốn dùng ác ý của mình đi bắt nạt người khác, khiến bản thân vui vẻ, như vậy giống như làm cho mình trông rất mạnh mẽ.”

Anh cũng như vậy sao?

Phạm Cảnh Hồng không hỏi ra

Nhưng hắn nghĩ, hắn không muốn là cái người bị bắt nạt kia.

Tốt nhất là tất cả mọi người, đều không dám nhìn thẳng hắn…..

Đá bên ngoài đập một hồi, sau đó hình như ném xong rồi, liền dừng lại.

Lúc này Hứa Ngôn mới buông Phạm Cảnh Hồng ra, cả người cậu đều đã đổ một tầng mồ hôi rồi.

Mấy cục đá ném loạn vừa nãy, không có đập lên người hắn, nhưng vừa hay đập hết lên trên người cậu, cậu đau muốn chết rồi.

Phạm Cảnh Hồng nhìn Hứa Ngôn, ánh mắt phức tạp.

Hứa Ngôn còn muốn mở miếng nói câu cậu không sao đi? Cậu không bị thương là được rồi. Nghĩ là tạo được hảo cảm như vậy, kết quả bên ngoài liền vang lên tiếng mấy người ném đá kia.

“Thế nào? Có sướиɠ không?”

Giọng này vừa nghe ra tuổi tác cũng không lớn, nhiều lắm thì mười sáu mười bảy tuổi.

Hứa Ngôn cạn lời, tuổi tác còn nhỏ như vậy, làm sao lại có ác ý với người khác lớn như vậy!

Hứa Ngôn đứng dậy, hét ra bên ngoài: “Mấy người rốt cuộc là ai? Nhanh chóng thả bọn tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó!”

Bên ngoài truyền đến một trận cười: “Mày nếu có thể báo cảnh sát, mày đã sớm báo rồi, còn cần đợi đến bây giờ?”

Bị chọc thủng, Hứa Ngôn tức đến nghiến răng ken két.

Người bên ngoài lại nói: “Nói với mày cũng không sao, bọn tao cũng phụng mệnh làm việc thôi, ai bảo cái người bên trong kia, gọi là gì nhỉ…..ồ, gọi là Cẩn Phạm phải không?”

“Ai kêu cái tên trộm cắp Cẩn Phạm kia chọc đến Ngôn ca của bọn tao? Bọn tao là nhận được nhờ vả của anh em Ngôn ca, đặc biệt đến chiêu đãi Cẩn Phạm.”

Phạm Cảnh Hồng nghe vậy, cười châm chọc thành tiếng.

Hắn liền biết, Hứa Ngôn sẽ không có tốt như vậy. Vừa hay còn giả vờ bảo vệ hắn, hà tất phải như vậy?

Hứa Ngôn một mặt chết lặng và tuyệt vọng!

Đây chính là cậu muốn sống, mà cảm giác người bên cạnh đều đem đẩy cậu đi vào đường chết !

Lúc này cậu mới hiểu ra ý của tên mập kia.

Tên mập nói không cần chọc Phạm Cảnh Hồng nữa, đó là vì cậu ta đã sắp xếp xong người tối nay đến giáo huấn Phạm Cảnh Hồng rồi, có thể còn là mưu kế của nguyên thân Hứa Ngôn!

Tên mập ban ngày hỏi cậu có muốn ở lại trường không, thật ra ý là hỏi hắn có muốn ở lại xem người khác giáo huấn Phạm Cảnh Hồng hay không!

Hứa Ngôn lại muốn điên cuồng ấn nhân trung rồi…..

Cậu vừa mới nói chuyện được với Phạm Cảnh Hồng còn chưa được một lúc, còn chưa kéo được bao nhiêu hảo cảm, kết quả hiện tại mất sạch rồi.

Hứa Ngôn tức giận nói với bên ngoài: “Tao chính là Hứa Ngôn!”

Bên ngoài hừ một tiếng, tiếp theo cười to lên: “Mày lừa ai vậy? Ngôn ca ghét Cẩn Phạm như vậy, còn bảo bọn tao giáo huấn nó, làm sao có thể sẽ đến bảo vệ Cẩn Phạm?”

Hứa Ngôn sắp phát điên rồi: Cứu xin ! Cầu xin! Các người đừng tiếp tục nói nữa! cậu còn chưa đủ thảm sao!

Hứa Ngôn tức giận hét: “Mày không tin mày gọi Trương Chính qua đây! Nhìn xem tao có phải Hứa Ngôn hay không!”

Trương Chính, là tên của tên mập sáng nay.

Người bên ngoài có thể bắt đầu do dự rồi, không nói nữa, sau đó Hứa Ngôn liền nghe thấy có người gọi điện thoại: “Alo, Chính ca, Ngôn ca có ở cùng với anh không? Cái gì? Không thấy Ngôn ca nữa?.....Ngôn, Ngôn ca có thể ở chỗ bọn em bên này….”

Nước mắt Hứa Ngôn đều muốn chảy ròng ròng rồi: Ai đến cứu cậu đi! Cậu chỉ muốn sống an ổn thôi a!

Phạm Cảnh Hồng nhìn Hứa Ngôn khóc không ra nước mắt, cười nhạo một tiếng: “Tiếp theo thì sao? Cậu còn muốn diễn gì thế nào nữa? Diễn không nổi nữa rồi đi? Sắp thẹn quá hóa giận phải không? Sau đó bắt đầu sỉ nhục tôi?”

Hứa Ngôn một mặt khổ não nhìn Phạm Cảnh Hồng: “Tôi thật sự không có!”

Phạm Cảnh Hồng cười lạnh, ngồi xuống đất không nói,

Lời Hứa Ngôn, một câu đều không thể tin.
« Chương TrướcChương Tiếp »