Thẩm Vi Tuyết ngủ quên, đầu gật lên gật xuống như gà con mổ thóc, trong mơ màng, chợt vừa nghe hai chữ “Xà Yêu”, giật mình mở mắt ra, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại lời Vân Mộ Quy nói, trọng điểm không phải nửa câu đầu, mà là nửa câu sau “Cởi ra”.
Y nhớ lại cảm giác lúc Xà Yêu di chuyển cánh tay trên cơ thể mình, trong lòng nhịn không được ớn lạnh, lúc ra cửa y không nghĩ đến nhiều như vậy, thành ra trên xe ngựa không chuẩn bị quần áo sạch sẽ. Thẩm Vi Tuyết chần chờ một chút: “Chờ trở về lại đổi……”
Vân Mộ Quy lắc đầu: “Yêu khí nặng, dính vào người lâu, sẽ làm bị thương sư tôn.”
…… Điều này cũng đúng.
Thẩm Vi Tuyết nhớ tới thân thể chính mình tựa như lưu li yếu ớt, lại nghĩ đến âm thanh nói chuyện mang theo tiếng xì xì cùng với bộ dạng đáng sợ trường trên mặt đất của lão nhân lúc nãy, không dám mạo hiểm, gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, vẫn là phải cởi ra.”
Tâm tư y ngay thẳng, cho rằng dưới áo ngoài vẫn còn có áo trong, không để ý, chỉ cho là cởϊ áσ khoác, cũng không bảo Vân Mộ Quy xoay người đi tránh.
Hai người là sư đồ, lại đều là nam nhân, không có gì phải kiêng dè, cũng không cần câu nệ quá nhiều.
Y nâng lên tay, đang chuẩn bị cởϊ áσ ngoài, đáy mắt nhìn thấy bóng dáng Vân Mộ Quy nhoáng lên, tự nhiên duỗi tay lại đây, thay y thoát cổ áo, sượt qua đầu vai, động tác thuần thục giống như đã từng làm vô số lần.
Thẩm Vi Tuyết ngơ ngác, theo bản năng giương mắt nhìn lại, biểu tình thiếu niên chăm chú, dường như hầu hạ y cởi y phục là việc thiên kinh địa nghĩa*.
Thiên kinh địa nghĩa : chuyện hiển nhiên
Trong lòng y mềm nhũn, đem lời cự tuyệt nuốt về trong bụng, chỉ trong lòng lần nữa yên lặng thở dài một câu thật ngoan, theo Vân Mộ Quy động tác đem tay từ trong tay áo lùi về tới.
Vân Mộ Quy thấy y rụt tay, thoáng cúi người, cánh tay vòng qua vai hắn, ở sau lưng y nhanh chóng vòng tay đan xen một chút, đem y phục thu ở trong tay.
Ở góc độ nào đó mà thấy, thật giống như hắn ôm lấy Thẩm Vi Tuyết trong chốc lát.
Thân thể ấm áp của thiếu niên đột nhiên tới gần rồi đột nhiên rời đi, động tác quá nhanh, không có dừng lại, chờ Thẩm Vi Tuyết phản ứng lại thì Vân Mộ Quy đã ngồi lại chỗ cũ đi.
Chỉ còn lại tầm mắt ngoan ngoãn vẫn dính ở trên người y, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, bộ dạng người cởi y phục rất đẹp.”
Thẩm Vi Tuyết: “……”
Lời này như thế nào nghe cũng thấy kỳ quái.
Bất quá y nghĩ lại một chút, cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, liền chỉ cho là tiểu đồ đệ tuổi còn nhỏ, nói chuyện thẳng tính, không quá để ý, mỉm cười, liền duỗi tay nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, định thần.
Chuyện cởϊ áσ chỉ là việc nhỏ, nhanh chóng không đề cập tới nữa.
Thẩm Vi Tuyết sợ chính mình lại ngủ quên, cũng không muốn uống một bụng nước trà, vì thế châm chước muốn tìm chút đề tài, cùng tiểu đồ đệ nói chuyện phiếm.
Có lẽ do không có quá nhiều trải nghiệm, Vân Mộ Quy thoạt nhìn ngoan ngoãn, lại không nhiều lời, đa số thời điểm, đều là Thẩm Vi Tuyết giảng, mà hắn an tĩnh ngồi nghe.
Ánh mắt chuyên chú, tư thái dịu ngoan.
Cứ như vậy, hai người bọn họ câu được câu không trò chuyện, xe ngựa nhanh chóng đưa họ trở về Lăng Vân Tông.
Bóng đêm nặng nề, thanh âm lặng lẽ, mọi người cũng đã nghỉ ngơi, đệ tử Trường Tùng Tông làm sáng tỏ hiểu lầm, việc hướng Vân Mộ Quy xin lỗi chỉ có thể an bài vào ngày mai.
Bọn Tùng Tông đệ tử uể oải xuống ngựa, như cà tím héo, mềm oặt.
Thẩm Vi Tuyết vén mành lên, cùng đệ tử trực đêm trao đổi vài câu, kêu người an bài tốt Tiêu Tề bọn họ, liền tiếp tục ngồi xe ngựa trở về Thiên Thu Phong, nơi y ở.
Nhìn thấy địa phương quen thuộc, suốt một đường Thẩm Vi Tuyết tâm tình căng thẳng rốt cuộc cũng lơi lỏng, cơn buồn ngủ cứ liên tục dâng lên, y phá lệ mà nhớ thương chiếc giường mềm mại trong phòng.
Y vén mành nhảy xuống, một bên phân phó người trong xe ngựa: “Đêm đã khuya, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai nhân lúc còn sớm đem sự tình giải quyết, đỡ phải để Cố sư bá ngươi trở về lại nhắc mãi không ngừng –“
“Giải quyết cái gì?” Thẩm Vi Tuyết lời còn chưa dứt, một giọng nói đột nhiên ở bên người vang lên, âm thâm rõ ràng, mười phần quen tai.
Thẩm Vi Tuyết động tác cứng đờ, lảo đảo một cái, suýt nữa không đứng vững mà té ngã, Vân Mộ Quy phía sau thấy thế, nhẹ nhàng nhảy nhảy xuống xe ngựa, vững vàng đỡ lấy y.
Một thân ảnh thon dài từ chỗ tối bước ra, Cố Triều Đình đi đến chỗ hai sư đồ bọn họ cách ba bốn bước chân liền dừng lại, khuôn mặt tuấn lãng, không chút hài lòng.
Thẩm Vi Tuyết đỡ cánh tay thiếu niên, khó khăn lắm mới đứng vững, liền thấy Cố Triều Đình, trong lòng lộp bộp một cái.
Cố Triều Đình như thế nào nhanh như vậy đã trở lại, không phải nói linh quả kia qua vài ngày mới trưởng thành sao? Sao lại về trước thời gian quy định chứ!
Thẩm Vi Tuyết thầm kêu không ổn.
Cố Triều Đình mỗi lần thông qua chim nhỏ mà nói chuyện với y, đều luôn lặp lại dặn dò y chú ý nghỉ ngơi, không được vì Vân Mộ Quy làm chuyện hồ nháo, mà y mỗi lần đều “Được được được, vâng vâng vâng ” ứng phó qua đi.
Kết quả, lần duy nhất miễn cưỡng dẫn đồ đệ đi ra ngoài làm việc, hơn nửa đêm mới trở về liền bị bắt ngay tại chỗ, vận khí này thật làm người tuyệt vọng.
Thẩm Vi Tuyết có chút chột dạ, y ho nhẹ một tiếng: “Sư huynh.”
Cố Triều Đình thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, giống như là vừa mới trở về không lâu, hắn vốn muốn nói cái gì, chỉ liếc mắt thoáng nhìn xuống trang phục của Thẩm Vi Tuyết, quần áo hơi loạn, quả nhiên sau lớp áo khoác chỉ có trung y đơn bạc*, mày nhăn lại, ngữ khí nghiêm túc vài phần: “…… Trang phục đệ đâu?""
Thẩm Vi Tuyết còn đang cân nhắc làm thế nào đem chuyện đêm nay lừa gạt cho qua, nghe vậy liền thuận miệng nói: “Đồ đệ cởi giúp ta ……”
Bỗng nhiên cảm giác được bốn phía không khí lạnh lẽo, y liền ngưng lại, theo bản năng ngước mắt lên liền thấy ánh mắt Cố Triều Đình càng thêm không tốt, hậu tri hậu giác mà ý thức được cái gì, nhanh chóng bổ sung: “Áo ngoài dính yêu khí Xà Yêu, mặc không tốt.”
Y gãi gãi một chút lông trắng của khoác trên cổ, cố gắng trấn định nói sang chuyện khác: “Đã trễ thế này, sư huynh trở lại sao không đi nghỉ ngơi trước, như thế nào chạy tới nơi này của ta ?”
…… Thật đúng là dám hỏi.
Nếu không phải hắn mới vừa hái được linh quả, liền nghe tin từ Tự Ngọc nói Thẩm sư thúc lại mang theo đồ đệ chạy, hắn sẽ vội vã trở về như vậy sao!
Tầm mắt Cố Triều Đình ở trên người Thẩm Vi Tuyết đánh giá lại mấy lần, xác định y trừ bỏ quần áo không chỉnh tề, quả thật không có gì đáng ngại, cũng không có bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm, xụ mặt quở trách: “Ta nếu không tới, sao biết đệ nửa đêm không nghỉ ngơi, khắp nơi chạy loạn. Đệ là ngại bệnh đến không đủ thống khoái sao?”
Thẩm Vi Tuyết thất bại khi muốn nói sang chuyện khác, tự đào mồ chôn mình á khẩu không trả lời được.
Cố Triều Đình nhìn chằm chằm y liếc mắt một cái, lại khẽ liếc mắt sang Vân Mộ Quy đang phía sau y: “Thời điểm không còn sớm, làm ngươi mang đồ nhi về nghỉ tạm đi.”
Đây là muốn cho Vân Mộ Quy đi để tránh nghi ngờ.
Sau khi Vân Mộ Quy hành lễ, gọi một tiếng :”Tông chủ”, liền không nói một lời mà đứng ở phía sau Thẩm Vi Tuyết, trầm mặc như tượng.
Lúc này nghe xong Cố Triều Đình nói, cũng không có phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn chăm chú Thẩm Vi Tuyết.
Thẩm Vi Tuyết im lặng một lúc, cảm thấy giọng điệu Cố Triều Đình không hiền lành lắm, lo lắng hắn cùng tiểu đồ đệ nháo lên, liền không cự tuyệt, xoay người vỗ vai thiếu niên, ôn hòa nói: “Đêm đã khuya, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi.”
Vân Mộ Quy giống như nghe không hiểu ngụ ý của họ. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Sư tôn, ngọc bài của đệ tử, có phải hay không ở chỗ ngài……”
Động tác Thẩm Vi Tuyết ngừng lại , nhớ tới cái gì, a một tiếng bừng tỉnh nói: “Ngọc bài.”
Lần trước y không cẩn thận đem theo ngọc bài của Vân Mộ Quy trở về, vốn tính toán lần tới nhìn thấy Vân Mộ Quy liền đưa cho hắn, kết quả nhiều chuyện xảy ra một lúc làm y quên mất.
Thẩm Vi Tuyết từ trong lòng ngực lấy ra khối ngọc bài ôn nhuận kia, đưa cho thiếu niên: “Suýt nữa đã quên.”
Ánh trăng mờ nhạt, dừng trên ngọc bài, chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Vân Mộ Quy duỗi tay tiếp nhận, Cố Triều Đình thấy rõ bộ dáng ngọc bài, nhíu mày, ngắt lời : “Đệ lại khắc cho hắn một khối?”
Cái gì “Lại”?
Thẩm Vi Tuyết không phản ứng gì, trên tay nhẹ đi, ngọc bài bị lấy mất, y lùi về tay, mờ mịt mà nhìn mắt Cố Triều Đình, nhất thời khó hiểu.
Cố Triều Đình lại hiểu lầm ý tứ y, chỉ cho rằng y lại giả ngu, tâm trạng thoải mái mà lôi hết gốc gác y ra nói: “Lần trước không phải đệ nói khắc đau tay đau đầu đau mắt sao, sẽ không khắc lần thứ hai sao?”
Thẩm Vi Tuyết đem lời này lặp lại nghiền ngẫm hai lần, chợt hiểu ra Cố Triều Đình ý tứ — cái ngọc bài này quả nhiên là nguyên thân tự tay làm ra cho Vân Mộ Quy?
Y có chút giật mình, khóe mắt quét qua Vân Mộ Quy, thấy hắn cũng hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc, lòng than không ổn, nếu nói thêm gì nữa khả năng sẽ quay ngựa lật xe, nhanh chống hàm hồ giải thích: “Không có không có, đây là ta lần trước lấy nhầm, quên đưa cho hắn……”
Y hướng Vân Mộ Quy phất tay, ý bảo thiếu niên nhanh rời đi.
Vân Mộ Quy nắm chặt ngọc bài, môi giật giật, tựa như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói, nhấp môi cáo lui.
Đến khi thân ảnh thiếu niên biến mất, Thẩm Vi Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Cố Triều Đình còn nhíu mày nhìn chằm chằm y, y giơ tay ở trước mặt Cố Triều Đình lắc lắc : “Sư huynh?”
Cố Triều Đình hoàn hồn, tức giận mà đánh bay tay y: “Đi hồ nháo cũng không mang nhiều thêm vài người, đệ là muốn tức chết ta đúng không.”
Đại tông chủ xưa nay trước mặt người ngoài thường thanh lãnh ưu nhã, nhưng mỗi lần thấy sư đệ nhà mình sẽ tức giận đến hình tượng đều không còn.
Thẩm Vi Tuyết trốn tới trốn đi trốn liền trốn không thoát cái đề tài này, cảm thấy hôm nay là trốn không qua một kiếp, chỉ có thể thành thật : “Như thế nào lại là hồ nháo…… Thân phận A Quy đặc thù, không thể nháo lớn. Ta có chuẩn bị, mang theo rất nhiều Linh Khí, sẽ không xảy ra chuyện.”
Cố Triều Đình quả thực không có cách bớt lo cho sư đệ : “Đệ còn như vậy, sớm hay muộn cũng bị hắn liên lụy.”
Hắn đối với sư đệ này hiểu biết quá sâu, biết người này bên ngoài thoạt nhìn lười nhác, một khi cứng đầu mười tám con lừa đều kéo không nhúc nhích.
Càng nghĩ càng giận, Cố Triều Đình từ trong lòng ngực móc ra một hộp gấm, ném đến trong ngực Thẩm Vi Tuyết trong : “Linh quả này mới vừa chính tới, đệ nhanh chóng ăn đi, ta độ cho đệ một ít linh lực ……”
……
Bên kia hai sư huynh đệ vội vàng khai mạc đấu đại hội*, bên này, Vân Mộ Quy không sử dụng Truyền Tống Trận, đi từng bước một chậm rãi trở về chỗ ở, dùng ước chừng một canh giờ.
Gió đêm phơ phất, rốt cuộc thổi tan khϊếp sợ trong lòng.
Ngọc này ôn nhuận không lạnh tay, xúc cảm tinh tế, hoa văn chữ khắc, sờ lên thật thoải mái…… Hoá ra lại là Thẩm Vi Tuyết tự tay làm sao?
Vân Mộ Quy nắm chặt ngọc bài, có chút tư vị nói không nên lời.
Hôm nay Thẩm Vi Tuyết mang cho hắn quá nhiều khϊếp sợ, thế cho nên hận ý nơi đáy lòng đều bị áp chế vài phần.
Lúc trước phát hiện ngọc bài không thấy, hắn khó ngăn chặn cảm xúc lo âu, không tự chủ, trong tiềm thức cảm luôn thấy ngọc bài đối với hắn rất quan trọng, nhưng vì cái gì quan trọng, hắn lại không rõ.
Thẳng đến tối nay nắm ngọc bài, suy nghĩ một đường, hắn mới rốt cuộc nhớ ra.
Đã từng, hắn đã từng thích Thẩm Vi Tuyết.
Ở thật lâu thật lâu trước kia, nơi cẩm tú Vân Châu phồn hoa, xuân hoa lay động đung đưa, bên hồ sóng xanh trong nước, ánh trăng dịu dàng ……
Vân Mộ Quy thất thần hồi tưởng, bỗng nhiên phát hiện ký ức hắn có đoạn đứt gãy, hắn nghĩ không ra cảnh tưởng ban đầu hắn gặp Thẩm Vi Tuyết.
Đáy mắt hiện lên mê mang, không cam lòng mà nhớ lại, nhưng vẫn không được gì cả, ngược lại làm cảm xúc vừa áp chết hỗn độn, hắn mệt mỏi, chống cự một hồi, vẫn là chịu đựng không nổi, ghé vào trên bàn, nặng nề ngủ mất.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, dừng ở trên người hắn, mềm nhẹ như nước, giống hệt cảnh tưởng của nhiều năm trước.
Đưa Vân Mộ Quy trở về với kí ức đã quên.
Tác giả có lời muốn nói:
Cởi một kiện lại vẫn luôn muốn cởi tiếp một kiện.