Chương 10: Ảo cảnh

Xung quang nhất thời yên tĩnh.

Một lát sau, Thẩm Vi Tuyết từ trong mắt chim xanh, thấy được tràn đầy ghét bỏ.

Chim xanh hỏi: “Lúc trước khi linh mạch bán yêu tắc nghẽn, không thể biến trở về nhân dạng, không phải ngươi nửa đêm ôm đi dược kho lay ta, ngang ngược cướp đi ba viên hồi hồn đan tinh phẩm của ta à?”

Hồi hồn đan là đồ vật rất trân quý, mặc dù Cố Triều Đình tính tình thanh lãnh, đối với đồng môn khoan dung, hai sư huynh đệ vẫn bởi vì tranh cãi mà thiếu chút nữa đánh sụp nửa cái đỉnh núi ngay nửa đêm. Nhưng mà lần đó, hồn đan cuối cùng vẫn là bị Thẩm Vi Tuyết cầm đi.

Đương nhiên sau đó Thẩm Vi Tuyết cũng có bồi thường rất nhiều.

Thẩm Vi Tuyết: “……”

Thẩm Vi Tuyết không biết được nhiều như vậy, hắn khϊếp sợ, theo bản năng nhắm mắt, miễn khiến cho chim xanh thấy đáy mắt hắn kinh ngạc —— từ từ, nguyên thân vẫn luôn biết Vân Mộ Quy là bán yêu? Trong truyện gốc căn bản không viết này đoạn a!

Hắn vẫn còn sinh nghi, chim xanh hừ một tiếng, trong lúc hắn vẫn đang chột dạ, quạt cánh bay ra ngoài cửa sổ, một bên cân nhắc nói: “Nuôi cá làm linh sủng cũng được, phân tán một chút tâm tư. Vậy đi, ta phái người đi Vạn Linh cung trước ……”

Âm thanh Cố Triều Đình thực mau biến mất, chờ đến khi Thẩm Vi Tuyết phản ứng lại, chim xanh kia đã không còn thấy bóng dáng.

Hắn có điểm ảo não vì đã không nắm lấy cơ hội hỏi thêm vài câu, chậm rì rì mà quay lại cạnh giường. Hồi nghĩ mới đối thoại vừa rồi, chỉ có thể xác định đại khái Vân Mộ Quy là một con thú lông xù.

Rốt cuộc là con gì a.

Thẩm Vi Tuyết lại lần nữa nhớ lại cảm giác trên mắt cá chân lúc ở bên bờ Thái Thanh Trì …… Đó còn không phải là đuôi của Vân Mộ Quy sao.

Hắn theo bản năng vuốt ve cánh tay, càng thêm tò mò lại có chút động tâm.

Vừa nói đến lông xù xù, hắn liền…… Có điểm thích.

……

Cố Triều Đình hiệu suất cực cao, hôm sau trên Thiên Thu Phong liền hoan hỉ nghênh đón một đống thú có lông.

Vạn Linh cung thuần sủng sư vừa bắt từng con tiểu linh sủng, vừa kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu, Thẩm Vi Tuyết lỗ tai tràn ngập âm thanh chi chi ô ô ríu rít, trong lòng khẽ nhúc nhích.

…… Có điểm thích.

Con đường tu tiên dài đằng đẵng lại cô độc, trừ bỏ tu vô tình đạo, những tiên tu còn lại, hoặc nhiều hoặc ít, đều thích tìm cái gì đó làm bạn.

Người làm bạn, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là hợp khế đạo lữ, bởi lẽ song tu cũng coi như là một loại phương thức tu luyện, đặc biệt là linh thể tương khế, tu luyện lên liền làm ít công to.

Mà nếu không có đạo lữ, đa số thích dưỡng cái tiểu linh sủng, lấy làm an ủi.

Vạn Linh cung đó chính là tông môn chuyên cấp rất nhiều linh sủng cho tiên tu nuôi.

Linh sủng kỳ thật chính là tiểu động vật đã qua chọn lựa, có căn cốt tốt, được cho ăn linh dược linh quả, kéo dài thọ mệnh. Trong quá trình thuần dưỡng, có một ít tiểu động vật sẽ đột khai linh trí, nghe hiểu tiếng người, cùng người giao lưu —— đương nhiên loại đã khai linh trí này cực kỳ thưa thớt, giá cả xa xỉ.

Thẩm Vi Tuyết thất thần nhìn một đống đủ mọi màu sắc tiểu nhung trước mặt, từng nhóm lượn tới lượn lui, cũng không có ý định ôm một con lên nhìn xem, những linh sủng này tuy đáng yêu, nhưng trong đó không có duyên hợp mắt hắn, một con cũng không có.

Không phải như thế, con hắn muốn…… Nơi này không có.

Nhưng mà, hắn muốn cái gì?

Không trung truyền đến một tiếng một âm thanh, chim xanh Cố Triều Đình lại bay lại đây.

Thẩm Vi Tuyết hô sư huynh, rồi liền ngồi đoan chính lại.

Cố Triều Đình đối nguyên thân thật sự là coi trọng, việc lớn việc nhỏ đều quan tâm, nếu không phải vì còn trách nhiệm toàn bộ tông môn, Thẩm Vi Tuyết không chút nghi ngờ hắn muốn tự mình đến Thiên Thu Phong để nhìn mình chằm chằm.

Thẩm Vi Tuyết trong lòng thở dài, lại có chút không thể nề hà xin lỗi.

Đáng tiếc nguyên thân không còn nữa.

Chim xanh thấp giọng hỏi hắn có nhìn trúng linh sủng nào không.

Thẩm Vi Tuyết lắc lắc đầu, đang định nói cái gì đó thì khóe mắt đột nhiên hiện lên một mạt bóng trắng, hắn theo bản năng nghiêng đầu, sau cái cây cách đó không xa, có một đôi con ngươi hắc u u đối thượng.

Con thú nhỏ lông trắng này hơn phân nửa thân mình khuất ở sau thân cây, chỉ lộ ra non nửa cái đầu, hai cái tai nhọn, một đôi mắt đen thanh triệt thuần túy mở to, ngoan ngoãn, an tĩnh mà nhìn Thẩm Vi Tuyết.

Tiếp xúc đến tầm mắt Thẩm Vi Tuyết, đôi tai bạch nhung nhung của nó bỗng dưng nhẹ nhàng run lên.

Thẩm Vi Tuyết không hiểu sao tâm cũng theo đó nhẹ nhàng run lên, phảng phất như một mảnh lá rụng bay xuống mặt hồ yên tĩnh, tuy nhẹ nhưng cũng có thể tạo nên gợn sóng uyển chuyển, cảm giác nói không nên lời.

Hắn cùng nó nhìn nhau một lát, phút chốc đứng dậy, cũng không kịp chào hỏi cùng chim xanh và thuần sủng sư, vạt áo tung bay, bước nhanh hướng phía sau cây mà đi.

Tiểu bạch thú kia thấy hắn đứng dậy, cũng không chút do dự lùi về, cất bước liền chạy, cái đuôi bạch nhung xinh đẹp ở sau người vẽ ra độ cong lưu loát, chỉ trong hai ba tức, liền hoàn toàn đi vào trong bụi cỏ, không thấy đau nữa.

Thẩm Vi Tuyết vội vàng chạy vài bước, lúc đuổi tới sau cái cây, đã không nhìn thấy tiểu bạch thú, hắn hơi có chút thở hổn hển, tay đỡ cây, rũ mắt xem bụi cỏ ngã trái ngã phải, mím môi.

Chim xanh bay lại đây, hiển nhiên cũng thấy được bóng trắng kia lướt qua, nhưng mà tiểu bạch thú chạy trốn quá nhanh, hắn không thấy rõ: “Đó là cái gì?”

Thuần sủng sư vẻ mặt mộng bức quay đầu lại đếm số nhãi con nhà mình, lại nhìn dấu vết tàn lưu trong bụi cỏ, lắc đầu chắc chắn: “Đây không phải linh sủng của Vạn Linh cung.”

Thẩm Vi Tuyết cau mày, đột ngột mà giơ tay bưng kín ngực.

Chim xanh vốn còn đang suy tư tiểu bạch thú này là nơi nào chạy ra, nghĩ nói có thể là tiểu gia hỏa sau núi Thiên Thu Phong lén chạy ra, kết quả chỉ chớp mắt xem bộ dáng Thẩm Vi Tuyết, liền bất giác khẩn trương, tạm thời buông xuống suy đoán: “Làm sao vậy?”

Thẩm Vi Tuyết lắc đầu, trên mặt biểu tình buồn bã mất mát: “Sư huynh, ngươi nghe được sao.”

Hắn vỗ ở ngực tay hơi hơi buộc chặt, đầu ngón tay thon dài trắng nõn nhéo vạt áo, ống tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng, hắn thở dài nói: “…… Là tiếng tim đập.”

Chim xanh: “……”

Nếu không phải ngại ở đây còn có người ngoài, hắn đại khái đã một cánh vỗ lên trên đầu sư đệ hắn.

Đoạn nhạc đệm nhỏ này thực mau đã qua đi, chỉ là từ đây, tâm tư Thẩm Vi Tuyết đã bay đi đâu mất. Hắn mất hứng thú mà chọn lựa hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu, một con linh sủng cũng không lưu lại

Kỳ thật còn có con tiểu bạch miêu ấu lớn lên rất đáng yêu, Thẩm Vi Tuyết không thấy có ở những nơi bình thường, cái bụng mềm mại, hai chân trước duỗi ra co rụt lại, lộ ra tiểu thịt lót phấn phấn nộn nộn.

Nhưng Thẩm Vi Tuyết sờ nó đầu, trong lòng nhớ lại tiểu bạch thú nấp sau cây vừa nãy.

Con tiểu bạch thú kia thoạt nhìn giống chó, trên đầu lông tơ xoã tung, nhìn liền có thể tưởng tượng ra cảm giác tay mềm mại cỡ nào.

Không thể suy nghĩ, hảo tâm động.

Thẩm Vi Tuyết cũng không biết vì cái gì mà một người cô đơn như hắn sẽ bị con tiểu bạch thú kia hấp dẫn, rõ ràng tiểu gia hỏa kia cũng không lộ ra toàn cảnh, nhưng chỉ nhìn thấy một chút như vậy, Thẩm Vi Tuyết liền biết, hắn muốn tìm chính là nó.

Khả năng đây là mị lực ôm thân cây che nửa mặt đi, hoa dại đẹp hơn hoa trong tiệm nhiều.

……

Bên này, Thẩm Vi Tuyết liên tiếp mấy ngày đều nhớ mãi không quên tiểu bạch thú, bên kia, Vân Mộ Quy bắt đầu liều mạng tu luyện, ngày đêm không thôi.

Trong tông môn có chuyên môn cấp linh sơn đệ tử tu luyện, trên núi bí cảnh dày đặc, càng lên cao tắc cấp bậc càng cao, đệ tử các cung một mình thí luyện, tự thân rèn luyện.

Vân Mộ Quy trong vòng mấy ngày ngắn ngủn, liền đem bí cảnh dưới lục giai đều khám phá xong rồi, đi đến chỗ bí cảnh giữa sườn núi.

Thế giới này phân mười ba cái cảnh giới tu tiên, giai đoạn thứ sáu có cái ranh giới nhỏ. Chỉ có thăng lên lục giai, mới xem như chính thức bước vào thế giới tu tiên.

Bất quá lục giai không phải tùy ý là có thể thăng, nó cực kỳ khảo nghiệm tâm cảnh người tu hành, chỉ cần có một chút không xong, liền thăng giai thất bại.

Đệ tử trong coi bí cảnh có chút chần chờ mà nhìn hắn: “Vân sư đệ, bí cảnh này là dành cho đệ tử lục giai trở lên thí luyện, ngươi chưa……”

Vân Mộ Quy lắc đầu, không hề đem khuyên bảo của hắn đặt vào trong lòng, hiện tại hắn yêu cầu mau chóng khôi phục thực lực, càng cần không ngừng tu luyện…… Tới mức tê mỏi chính mình, không cho chính mình suy nghĩ chuyển tới Thẩm Vi Tuyết.

Thủ vệ đệ tử không thể nề hà, khuyên bảo mãi không được, đành phải bí mở cảnh ra, cho hắn đi vào.

Bí cảnh ở sau người đóng cửa, Vân Mộ Quy chậm rãi về phía trước.

Trước mắt là một mảnh sương mù, cái gì cũng thấy không rõ. Vân Mộ Quy đã đi được mười lăm phút, sương mù mới dần dần tan đi, lộ ra trường cảnh sau sương mù.

Dưới lão thụ lục y xanh um, có tiên quân tuyết y khoanh chân ngồi, dung mạo thanh tuyển, biểu tình lười nhác, bên người hắn vây quanh một vòng lông xù tuyết trắng, nhìn như ngồi giữa đám mây, giống như trích tiên cao không thể với.

Một con mèo nhỏ nâng lên nửa người trên, hai chân trước đáp trên đầu gối trích tiên, nghiêng đầu, “meo meo meo” mà làm nũng, hình dáng mảnh mai đáng yêu.

Tuyết y tiên quân liền khoan thai cười, không chút để ý mà giơ tay, xoa xoa đầu tiểu miêu nhi. Đổi lại, tiểu gia hỏa càng thêm ra sức mà cọ cọ.

Vân Mộ Quy tầm mắt chợt căng thẳng.

Kiếp trước hắn sớm đột phá quá lục giai, trong lòng biết lục giai là một cửa khảo nghiệm tâm cảnh, khi thăng giai thường nhìn thấy nỗi sợ lớn nhất của chính mình, đôi khi là cảnh tượng chán ghét nhất, khó quên được nhất, nếu là tâm cảnh không ổn định lâm vào ảo ảnh, vô pháp thoát thân, tức thăng giai thất bại.

Hắn kiếp trước chứng kiến, là bên Thái Thanh Trì, nhất kiếm xuyên tim, vốn nghĩ rằng lần này cũng giống nhau, nhưng không nghĩ tới, không biết bắt đầu từ khi nào, một màn kia đã không phải chuyện hắn nhất để ý.

Hắn để ý, cư nhiên là……?

Vân Mộ Quy trong đầu oanh một tiếng liền tạc, hô hấp đột nhiên dồn dập lên, gắt gao nhìn chằm chằm khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay xanh nhạt, ở trên người tiểu miêu nhi một chút một chút mềm nhẹ mà xoa, trong lòng một đoàn lửa giận vô danh bốc lên cao ba trượng.

Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy chính mình biến trở về tiểu bạch lang, lặng lẽ nấ ở sau cây, mắt trông mong mà nhìn tuyết y tiên quân cùng mao đoàn tử chơi đùa.

Không, hắn không nên để ý chuyện đó ——

Tâm sinh Vân Mộ Quy không ổn, mới vừa rồi đột nhiên không kịp phòng ngừa dưới hắn cư nhiên trứ bí cảnh nói, thầm nghĩ có nên bỏ qua một bên một màn này, thoát thân tiếp tục đi. Nhưng mà dưới chân nặng trĩu, không thể động đậy.

Lần trước thu nhỏ biến thành bạch lang, là vì hắn nghe nói Thẩm Vi Tuyết có ý định dưỡng linh sủng, không hiểu sao liền nhất thời xúc động muốn đi nhìn trộm, liếc mắt một cái, xem xem Thẩm Vi Tuyết chọn trúng cái mặt hàng gì.

Từ khi trọng sinh đến nay, hắn biết làm thế nào hóa yêu, cũng biết làm thế nào che giấu màu mắt, không thể nào lộ ra sơ hở, quả nhiên Thẩm Vi Tuyết không nhận ra hắn.

Vân Mộ Quy tuy nghĩ Thẩm Vi Tuyết vô dụng, nhưng đồng thời cũng nhịn không được toát ra một tia không thoải mái không rõ ràng.

Cách đó không xa, con mèo kia bán manh làm nũng càng thêm quá mức, toàn bộ leo lên đầu gối Thẩm Vi Tuyết, lại theo cánh tay leo lên đầu vai, thân mật mà nghiêng đầu, cọ cọ gương mặt Thẩm Vi Tuyết .

Long tơ mềm mại tuyết trắng, đại khái là cọ đến gương mặt Thẩm Vi Tuyết phát ngứa, y hơi hơi tránh đi, giữa đuôi lông mày là hiếm thấy ôn nhu, thấp giọng dỗ dành.

Vân Mộ Quy và tiểu bạch lang nấp ở sau cây, cùng nhau nhìn chằm chằm, cảm thấy như lãnh địa và con mồi đang bị kẻ khác chiếm lấy, yêu tính bộc phát, tức giận cùng không cam lòng nổi lên.

Rồi đột nhiên, tiểu bạch lang kia động.

Hai chân trước của nó không kiên nhẫn mà cào cào trên mặt đất, móng vuốt vốn dĩ cất giấu cẩn thận lộ ra, thấp giọng nhưng tràn ngập địch ý mà "ngao ô"" một tiếng. Tiếp theo, nó từ sau thân cây bỗng nhiên nhảy ra, nhanh như tia chớp, lợi trảo như nhận, lao thẳng tới Thẩm Vi Tuyết ——

Nhưng con mèo kia vẫn còn ở trên đầu vai Thẩm Vi Tuyết, nó lỗ mãng như vậy mà hấp tấp tiến lên, tất tổn thương đến Thẩm Vi Tuyết.

Vân Mộ Quy không kịp nghĩ, hắn đề khí thả người, trường kiếm trong tay vừa chuyển. Tiểu bạch lang nhào lên tuyết y tiên quân phía trước liền bị một đạo kiếm khí tách ra thành hai nửa.

Tiểu bạch lang bị bổ trúng, không thấy máu tươi, chợt hóa thành hai đạo ánh sáng, dập dờn bay đến sườn kiếm, một đạo gắt gao quấn lấy thân kiếm, một cái khác xoay vòng rồi phương hướng, vọt tới chỗ Vân Mộ Quy.

Vân Mộ Quy nhanh chóng quyết định cùng kiếm nghiêng người tránh né, nhưng đã không kịp, bạch quang kia cách hắn quá gần, như một tia sét đánh, xuyên qua bờ vai hắn.

Bùm một tiếng trầm vang, Vân Mộ Quy quỳ một gối xuống đất, cổ thụ, tuyết y tiên quân, Miêu nhi làm nũng, tiểu bạch lang hóa thành khói trắng, tất cả bỗng nhiên tiêu tán không thấy nữa, bốn phía một mảnh sương mù dày đặc phục lại vọt tới, đem vết máu tí tách rơi trên mặt đất che giấu.

Vân Mộ Quy thở hổn hển, đáy mắt dần dần hiện lên băng lam, hắn nhẫn nại một hồi, duỗi tay cho vào một bên l*иg ngực, lấy ra một khối ngọc bài.

Máu tươi từ đầu vai nhỏ giọt rơi trên ngọc bài, ôn nhuận ngọc vốn dĩ bình tĩnh bỗng có hơi sáng lên —— thuật pháp bên trong bị đả động.

Vân Mộ Quy đáy mắt hiện lên ánh sáng khó dò, hắn đem ngọc bài để ở bên môi, mặt vô biểu tình, giọng ẩn nhẫn mà thống khổ, thốt một tiếng

“Sư tôn”.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhãi con nấp phía sau cây: Âm thầm quan sát.jpg

Nhãi con ( siêu cấp ủy khuất ): (▼-▼) ngươi ở bên ngoài có người khác…… Khí khí.

Thực mau có thể sờ lỗ tai của đồ đệ!