Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Lục Bắc Sâm ngồi trên ghế sofa có chút bối rối, không để ý tới. Anh nghĩ chỉ cần mình không lên tiếng, đối phương chắc sẽ bỏ đi, trong biệt thự có nhiều phòng, chắc chắn sẽ có phòng cậu thích.
Nghĩ vậy, nhịp tim có phần nhanh của anh từ từ trở lại bình thường, nhưng ánh mắt vẫn vô thức nhìn về phía cửa.
Rồi anh nhìn thấy một chiếc vali không nên xuất hiện trong phòng mình.
Đó là một chiếc vali 32 inch màu vàng nhạt, dán đầy hình ảnh của One Piece.
Nếu ánh mắt có thể là dao, anh đã nghiền nát chiếc vali này thành tro rồi. Cũng tại mình sợ bị phát hiện, kéo theo chiếc vali rách này vào phòng.
Lục Bắc Sâm buồn bực đứng dậy kéo chiếc vali, định chuyển nó vào góc phòng.
Lúc này, sau lưng anh vang lên giọng nói trong trẻo đầy nghi hoặc: "Anh định mang vali của em đi đâu?"
Lục Bắc Sâm sững người, tay nắm chặt vali.
Chết tiệt, vừa nãy chạy quá nhanh quên đóng cửa.
Khương Nhu Nhu không nhận ra sự lúng túng của anh, mà chỉ nhìn vali với bao suy nghĩ trong đầu, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào.
"Ông xã tốt quá, cảm ơn ông xã nhiều nha." Bất kể lý do gì khiến chiếc vali ở đây, giờ nó trở thành công cụ có thể lợi dụng.
Sau đó, cậu giả vờ bình tĩnh bước vào, tiếp nhận vali, nhanh chóng mở vali ra trước khi Lục Bắc Sâm kịp phản ứng.
Khi Lục Bắc Sâm tỉnh táo lại, đã thấy Khương Nhu Nhu đang lấy đồ từ trong vali ra, nhìn anh rồi ngoan ngoãn hỏi.
"Ông xã ơi, quần áo của em để ở đâu bây giờ?"
Da của cậu thiếu niên trắng như tuyết, đôi mắt cong cong, nhỏ nhắn ngồi xổm trên sàn, như một con búp bê tinh xảo trong tủ kính chờ được mua, lời nói khiến người ta không nỡ từ chối.
Lục Bắc Sâm muốn nói để trong phòng khách, nhưng đối diện với đôi mắt sáng long lanh, như thể anh là cả thế giới của cậu, làm cho anh không thể thốt ra lời.
Anh không ngờ lời nói vừa rồi của cậu thiếu niên là nghiêm túc, cậu thật sự muốn ngủ cùng anh sao!?
Môi anh khẽ động, đôi môi mỏng gợi cảm lúc này như cánh cửa kiên cố, chặn lại lời từ chối sắp thốt ra.
Ừm, hôm nay bà Trương không có ở đây, không biết phòng đã dọn dẹp chưa, để cậu ngủ tạm đây đêm nay, ngày mai chọn phòng khác cũng được.
Cổ họng anh khẽ rung, môi mỏng khẽ mở: “Để vào tủ bên trái."
Ý tứ rất rõ ràng, là đồng ý với đề nghị của Khương Nhu Nhu ngủ cùng.
Tuy nhiên, anh dường như quên mất chỉ ngủ một đêm thì không cần để quần áo vào tủ.
Nghe câu trả lời, Khương Nhu Nhu che giấu nỗi thất vọng trong mắt, chậm rãi lấy ra quần áo chưa kịp giũ.
Trước khi đến nhà họ Lục, cậu phát hiện thẻ ngân hàng của mình đã bị khóa, toàn thân không có quá ba trăm tệ, nên khi thu dọn hành lý chỉ biết cố nhét hết đồ vào, nếu không ngay cả đồ dùng cá nhân cũng không mua nổi.
Để tiết kiệm không gian, quần áo của cậu đều cuộn tròn và buộc lại, xếp ngay ngắn để tiết kiệm từng chút không gian, nên vali mới nặng như vậy.
Vừa rồi cậu chỉ lấy ra một số vật dụng cá nhân nhỏ, giờ lại phải lấy cả quần áo ra.
Lục Bắc Sâm giao xong việc rồi vào phòng làm việc, mãi đến khuya mới nhớ ra trong phòng có thêm một người.
Anh đứng lặng bên giường, nhìn chằm chằm "viên bánh trôi trắng" lộ ra khỏi chăn, cuối cùng thở dài, mệt mỏi xoa xoa thái dương rồi vào phòng tắm.
Anh cần bình tĩnh lại, nghĩ xem tại sao lại bốc đồng để cậu thiếu niên ở lại.
Chờ đến khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên, cậu thiếu niên nằm im trên giường mới khẽ rung hàng mi, cẩn thận mở hé mắt.
Phù! Thật đáng sợ, ai cũng sẽ chết khϊếp nếu mơ màng thấy một cái bóng đứng bên giường!
Nếu không phải đầu óc vẫn đang nghĩ cách khiến Lục Bắc Sâm ghét mình, có lẽ mình cũng không phản ứng nhanh như vậy.
Khi cuối cùng đã trấn tĩnh lại trái tim đập loạn xạ vì sợ hãi, Lục Bắc Sâm cũng tắm xong, bước ra từ phòng tắm.
Lúc này, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, nghiêm nghị, như đã trở lại vẻ lạnh lùng và khôn ngoan thường thấy.
Anh nhìn thẳng phía trước, không liếc mắt đến chỗ phồng lên trên giường, vòng qua giường đến chỗ cửa sổ, kéo chăn nằm xuống, rồi...
Những suy nghĩ vừa bình tĩnh lại lần nữa trở nên hỗn loạn.
Chưa từng ngủ chung với ai, anh có thói quen nằm ở giữa giường, và Khương Nhu Nhu cũng chưa từng ngủ chung với ai, giờ cũng nằm ở giữa giường.