Không được! Nếu mẹ biết họ mới kết hôn đã sống xa nhau chắc chắn sẽ càng giận hơn.
Tiếp tục kéo xuống, bỏ qua những bình luận không thực tế và lời lẽ đùa cợt của cư dân mạng, cuối cùng cậu tìm thấy một thông tin hữu ích trong hàng nghìn phản hồi.
[Muốn ly hôn chỉ cần tình cảm không hòa hợp, theo ý của chủ thớt thì bên kia không đồng ý đúng không? Vậy chỉ cần làm đối phương ghét mình không phải là được rồi sao!”
Ý kiến này vừa xuất hiện, phản hồi bên dưới ngay lập tức bùng nổ.
[Lầu trên thật thông minh! Nghĩ ra cách này, chắc không phải…]
[Xin hãy kể về câu chuyện của bạn đi!]
[Làm sao để ghét vậy, xin chỉ giáo!]
…
Không quan tâm đến những bình luận ngày càng lạc đề, Khương Nhu Nhu cúi đầu suy nghĩ, sau đó đôi mắt sáng lên.
“Chỉ cần làm Lục Bắc Sâm ghét mình là có thể ly hôn rồi.”
Dù đã đọc cuốn tiểu thuyết từ lâu, nhưng cậu vẫn nhớ tính cách của nam chính công.
Bắc Sâm có tật ưa sạch sẽ, ngoài trừ nam chính thụ ra thì đối với ai cũng ghét bỏ.
Nơi ở và quần áo của anh đều ngăn nắp, trong phòng không có lấy một sợi tóc rụng, huống hồ là ngủ chung giường với người khác.
Khương Nhu Nhu nghĩ, có lẽ đối phương cũng vì gia đình mới phải đưa cậu về, nên mới vội vã rời đi như vậy.
Nếu vậy, cậu có thể ở bất cứ phòng nào kể cả phòng của anh mà đúng không?
Khương Nhu Nhu liếc mắt, sự tủi thân khi ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn lập tức tan biến.
Có lẽ cậu không cần ở lại đây đêm nay đâu!
Cậu từ ghế sofa phòng khách đứng dậy, đẩy chiếc vali hơi nặng đến cửa cầu thang, rồi ngẩn người.
Khương Nhu Nhu bối rối nhìn cầu thang xoắn ốc đơn giản nhưng không kém phần quý phái, đẹp đẽ và có chiều sâu, tiến gần hơn có thể thấy rõ ánh mắt ngơ ngác của mình phản chiếc trên bậc thang.
Cao… cao thế sao!
Cố lên! Mình nhất định sẽ làm được!
Sau khi tự cổ vũ, Khương Nhu Nhu hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay cầm vali, toàn thân căng cứng, thậm chí ngón chân cũng gồng lên.
“Bịch”
Cùng với tiếng đồ vật rơi nhẹ, Khương Nhu Nhu mệt mỏi đổ mồ hôi đầy đầu, cúi người thở hổn hển.
Vali 32 inch của cậu quá nặng, hoàn toàn không thể nâng lên nổi!
Lục Bắc Sâm cũng thật là, đã không vào nhà thì thôi, lại còn không để lại cho cậu một vệ sĩ nào.
Đây chắc chắn là cách anh ta muốn cảnh cáo mình, hừ!
Khương Nhu Nhu giận dữ nhìn chiếc vali hoàn toàn không nhúc nhích, như muốn trừng nó đến mức nó phải xấu hổ mà tự leo lên cầu thang. Nhưng dù có nhìn thế nào, chiếc vali vẫn không động đậy, trái lại, khiến mắt cậu cay cay và căng thẳng đến mức không kìm được mà rơi nước mắt.
Không còn cách nào khác, cậu đành tạm thời bỏ lại chiếc vali.
"Đing đong!"
Vừa tìm thấy phòng của Lục Bắc Sâm, đang nghĩ cách trả đũa lại sự cảnh cáo này, Khương Nhu Nhu lấy điện thoại ra.
"Nhu Nhu, em ổn chứ?"
Khương Nhu Nhu nhìn lên, trong khung trò chuyện hiện lên hai chữ "Diệc Mân".
Cậu mím môi thành một đường thẳng, chưa kịp nghĩ cách trả lời thì đối phương đã gửi thêm một tin nhắn nữa.
"Có phải tôi đã làm gì sai khiến em phiền lòng không? Em nói đi, tôi sẽ sửa! Đánh tôi hay mắng tôi cũng được, chỉ cần em đừng tự mình tức giận, như vậy tôi sẽ đau lòng lắm." Sau câu này còn kèm theo một ảnh động chú sư tử nhỏ bị bỏ rơi dưới mưa, trông thật đáng thương.
Môi Khương Nhu Nhu run lên thấy rõ, ngón tay cũng vì sức sát thương của câu nói mà run lên, vô tình chạm vào chữ "g" trên bàn phím.
"Em không bao giờ biết ánh mắt ghét bỏ của em đối với tôi có ý nghĩa gì đâu! Như lưỡi dao cắt vào tim, ngũ tạng như bị thiêu đốt vậy.”
Ngón tay lại run lên, vô tình gửi đi một ảnh động con thỏ trắng chân dài đá bay một vật.
Khương Nhu Nhu luống cuống muốn thu hồi tin nhắn, nhưng đã muộn.
Cậu nhìn thấy ba dấu chấm hỏi xuất hiện trong khung trò chuyện.
Tay run rẩy, lòng bối rối, trong tình huống này tắt điện thoại có lẽ không phải là hành động quá đáng!
"Phịch" một tiếng, cậu ném điện thoại lên giường, rồi như sợ điện thoại mọc chân chạy đến, cậu còn lùi về phía sau vài bước.
Cậu đột nhiên cảm thấy khâm phục bản thân trước đây, làm sao có thể si mê một kẻ đàn ông nhạt toẹt như vậy được!?
Trong tiểu thuyết, Khương Nhu Nhu là con một trong gia đình, ba mẹ bận rộn với công việc nên thiếu sự quan tâm, vì áy náy mà có cầu gì được nấy, thành ra tính cách không sợ trời không sợ đất, tự coi mình là số một.