Lúc này Lục Bắc Sâm đã bỏ hết những thông tin từng điều tra trước đó ra khỏi đầu, người trọng tình nghĩa như vậy thì tính cách sao có thể tệ được?
Không được! Phải để Lưu Khâm đi điều tra lại, tìm ra hết mấy kẻ vô công rồi nghề đó, đã không có việc gì làm thì phải tìm cho chúng việc mà làm.
Khương Nhu Nhu không biết lời mình đã bị Lục Bắc Sâm hiểu lầm, còn khiến đối phương từ bỏ định kiến, quyết định nhận thức lại cậu.
Lúc này còn đắm chìm trong video, chỉ muốn hóa thân thành Sói xám, “bốp” một tiếng bay đến bên chú chó con, không nghĩ đến gì khác.
“Sau này tôi sẽ là bạn tốt nhất của em, dù tương lai có xảy ra chuyện gì, em cũng không cần sợ, tôi sẽ luôn ở bên em, không để em bị tổn thương.” Cũng sẽ không để người ngoài nói em không học hành, chơi bời lêu lổng được.
Những lời ấm áp quá mức khiến Khương Nhu Nhu ngừng khóc, cậu từ từ mở đôi mắt đỏ hoe, đôi mắt ướt đẫm phản chiếu hình ảnh của Lục Bắc Sâm, như thể anh là cả thế giới của cậu vậy.
Ngực nóng lên, trong lòng Lục Bắc Sâm bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng khó tả, cảm giác này khiến trái tim trống rỗng mấy chục năm của anh xao động.
“Vì số phận để chúng ta gặp nhau, chứng tỏ chúng ta có duyên, sau này chúng ta sẽ nương tựa vào nhau mà sống, yên tâm, tao sẽ không để mày bị người khác ức hϊếp, tao có một miếng súp thì mày cũng có một miếng thịt.”
Những lời thoại của ông lão trong video không ngừng hiện lên trong đầu Khương Nhu Nhu, khiến cậu không thể tức giận với Lục Bắc Sâm khi anh cũng nói những lời gần giống vậy.
Thậm chí câu nói ấm áp này đã an ủi cậu, nước mắt lăn dài trên má, có lẽ vì lúc này Lục Bắc Sâm quá dịu dàng, khiến cậu nghĩ đến người thân của mình.
Một lúc chạm vào cảnh cũ, tình cảm trào dâng không thể kiềm chế.
Khương Nhu Nhu đưa đôi tay trắng mịn, ủy khuất tìm kiếm sự an ủi từ người đàn ông, đôi mắt đẹp đầy khát khao.
Lục Bắc Sâm nhìn cậu mềm mại như con vật nhỏ bị thương đang cẩn thận tìm kiếm cái ôm từ chủ nhân, lòng anh bỗng trở nên mềm mại.
Coi như xin lỗi vì chuyện tối qua đi!
Lục Bắc Sâm cúi người, từ từ ôm lấy cậu.
Trong khoảnh khắc ôm nhau, cơ thể Lục Bắc Sâm cứng đờ, tuy mấy đêm nay cậu luôn ôm anh ngủ, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh chủ động ôm đối phương.
Có vẻ… cũng không tệ nhỉ?
Khương Nhu Nhu không quan tâm đối phương đang nghĩ gì, trong khoảnh khắc được ôm, cậu như tìm được nơi trú ẩn an toàn, những ủy khuất trong lòng tràn ra không thể ngừng lại.
“Ông xã ơi… em chỉ còn có anh thôi… huhu…” Dù đã chấp nhận sự thật mình đến thế giới khác một mình, nhưng trong lòng Khương Nhu Nhu chưa từng rời khỏi nhà vẫn không ngừng sợ hãi.
—
Đột nhiên nghĩ đến chú chó con đáng thương, giờ đây nó đang cô đơn không ai chăm sóc phải không?
Trong lòng càng thêm tủi thân, cậu không nhịn được nữa, nước mắt như vỡ đê tuôn trào, quyết tâm tuôn hết những giọt nước mắt cay đắng chưa kịp khóc kiếp trước.
Cho đến khi khóc đủ rồi, cũng mệt mỏi rồi, buồn ngủ rồi, nhưng cậu vẫn không buông cánh tay săn chắc của người đàn ông ra.
Lục Bắc Sâm nhìn thiếu niên trong lòng dù đã ngủ say vẫn thỉnh thoảng thút thít, trong đôi mắt vô cảm của anh hiện lên một tia dịu dàng và xót xa khó nhận thấy.
Nếu người quen nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc, người đàn ông lạnh lùng và nghiêm khắc này lại có một mặt dịu dàng như vậy, thật hiếm thấy.
……
Buổi sáng, cơn gió nhẹ thổi vào phòng qua khe hở của rèm cửa, lướt qua tấm chăn màu xanh đậm và lông mi dày rậm của thiếu niên.
Lông mi như những chiếc cọ nhỏ còn vương vài giọt nước, bị gió thổi qua, giọt nước tụ lại trên viền mắt.
Một luồng hơi lạnh ập đến, Khương Nhu Nhu vô thức nhắm chặt mắt, khó chịu cọ cọ vào gối ôm.
Nhưng cái gối ôm mềm mại và mượt mà thường ngày lại trở nên cứng rắn vô cùng, khi cọ nước mắt thì viền mắt cảm thấy ngứa ngáy.
Cậu chu môi, bực bội muốn đẩy cái gối ôm không biết sao lại trở nên cứng ngắc này ra nhưng không đẩy nổi.
Khương thiếu gia vừa thức giấc đã lập tức mở mắt, giận dữ đập mạnh lên gối ôm.
Cậu nói với giọng điệu kiêu căng: "Sao cái gối ôm này cứng ngắc vậy!" Giọng nói còn khàn khàn vì mới ngủ dậy, như chú mèo con giơ móng vuốt mềm mại, gãi vào sâu thẳm trong lòng người ta.