Chương 19

Khương Nhu Nhu nóng lòng đòi nợ hoàn toàn không nghĩ rằng Lục Bắc Sâm hiểu lầm, tưởng cậu đang háo hức gặp gỡ bạn bè xấu.

Chỉ mấy ngày đã lộ bản chất rồi sao? Lục Bắc Sâm nghĩ với tâm trạng phức tạp.

Nhưng thế này cũng tốt, khỏi phải đoán xem cậu muốn gì, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.

Vừa bước vào câu lạc bộ, họ đã thấy một bóng dáng quen thuộc, là một đối tác làm ăn.

Lục Bắc Sâm dừng bước, gọi Khương Nhu Nhu đang bước đi nhanh nhẹn, gương mặt tươi cười.

Vẻ mặt khó coi, anh nói: “Em đi trước đi, tôi có chút việc, lát nữa sẽ tới.”

Khương Nhu Nhu đang mải tưởng tượng cách tiêu tiền sau khi đòi nợ, nghe vậy dừng lại, đầu óc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Khuôn mặt rạng rỡ lập tức xịu xuống, ngập ngừng: “Anh có việc gấp sao? Hay em đi cùng anh, rồi chúng ta...”

Lục Bắc Sâm ngắt lời: “Là việc công ty, em không tiện đi cùng tôi đâu.”

Đầu Khương Nhu Nhu cúi thấp, như chú chó con bị bỏ rơi, không muốn nhìn thấy cảnh chủ nhân rời đi, tự lừa mình không bị bỏ rơi.

Lông mày Lục Bắc Sâm giật giật, tim như bị kim đâm, suýt nữa phải đổi giọng đi cùng đối phương.

Không phải vì anh coi trọng đối tác này, mà càng đến gần mục tiêu, lòng anh càng rối, không rõ vì sao.

Có lẽ anh đã quen với sự ngoan ngoãn dễ thương của cậu trong mấy ngày qua, nhất thời không muốn chấp nhận tính cách kiêu căng thật sự của cậu.

Kìm nén ý muốn xoa đầu cậu an ủi, anh đành lòng quay lưng rời đi, để lại Khương Nhu Nhu bối rối tại chỗ.

Cậu ngước mắt nhìn bóng lưng của anh rời xa, hy vọng anh sẽ quay lại và đi cùng cậu gặp bạn, nhưng chỉ nhìn thấy cảnh anh và người khác trò chuyện vui vẻ.

Hừ! Thà không đến còn hơn! Rõ ràng là đến để cùng mình đòi nợ, vậy mà lại bị người khác… cướp mất.

Đồ tồi! Lục Bắc Sâm là đồ đại tra nam!



Đêm buông xuống, câu lạc bộ yên tĩnh cả ngày bỗng chốc trở nên náo nhiệt, tiếng nhạc êm dịu lan tỏa khắp sảnh, những người thường ngày đi vội vào phòng VIP nay bị thu hút bởi bóng dáng nhỏ bé, cô đơn tỏa ra sự uất ức ở góc phòng.

Mái tóc mềm mại màu nâu hạt dẻ rủ xuống trán, một lọn tóc ngốc nghếch dựng lên đung đưa theo gió, gợi lên sự yêu thương.

Khuôn mặt trắng trẻo mềm mại như trứng gà bóc, nếu cắn một miếng, chắc chắn là mỹ vị tuyệt đỉnh.

Cái miệng nhỏ hơi chu lên, chiếc mũi xinh xắn thỉnh thoảng khịt khịt.

Khương Nhu Nhu ôm gối, thu mình trong góc, cằm tựa trên đầu gối như một chú thỏ con bị thương, đôi mắt đỏ hoe nhìn qua đám đông, như đang chờ ai đó đến đón.

Những người đến câu lạc bộ cao cấp này đều là nhân vật có tiếng, dù thấy thỏ con lạc bầy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, biết đâu lại là của người mà mình không đυ.ng vào nổi thì sao?

Cũng vì lý do này, Lục Bắc Sâm mới yên tâm bỏ đi, không lo cậu gặp nguy hiểm, dù đây là tính cách thật của cậu.

Nhưng anh không ngờ rằng, cậu không vui vẻ gặp bạn, mà lại ngồi đợi anh, như một tảng đá vọng phu vậy.

Thật là…

“Lục tổng, Lục tổng? Nếu ngài thấy phương án này không ổn, chúng tôi có thể sửa lại, hay là ngài để lại số điện thoại, chúng ta hẹn gặp riêng để bàn kỹ hơn nha?” Anh ta ám chỉ số điện thoại riêng.

Nghe tiếng đối tác, Lục Bắc Sâm thu lại ánh mắt, không suy nghĩ mà xin lỗi: “Phương án này ổn, ngài có thể liên hệ trực tiếp với trợ lý của tôi, tôi có chút việc…”

Đột nhiên anh thoáng thấy một bóng dáng, lập tức thấy cậu thiếu niên trong đám đông nắm tay ai đó đứng lên.

Còn cười nữa?!

Anh lập tức đổi giọng, lông mày nhíu lại, như vừa nhận ra điều gì không ổn: “Tôi vừa nghĩ lại, phương án này thực sự có vấn đề.”

Gân xanh nổi trên mu bàn tay, khi nói có vấn đề, từng chữ như nhấn mạnh, khiến đối tác bốn mươi mấy tuổi, hơn 100 kí lô phải sững sờ, không khỏi nghĩ lại xem phương án có sai sót gì, khiến Lục tổng thất vọng đến vậy.

Lúc này, Lục tổng thất vọng thực sự chỉ muốn nghiến răng.

Tên tiểu lừa đảo này diễn giỏi thật! Suýt nữa anh lại bị lừa rồi.

Anh đã nói mà, cậu có nhiều bạn xấu như vậy, sao lại không đi gặp, hóa ra là bạn chưa tới, cậu ngồi chờ thôi!



Khương Nhu Nhu ngồi chờ, mắt đỏ hoe, càng nghĩ càng buồn.

Đồ tồi Lục Bắc Sâm đang nói gì với người ta mà lâu thế, cậu đợi đến tê cả chân rồi.

Khương Nhu Nhu không muốn đi một mình, cậu không quen ai trong số đó, mà đòi nợ chắc chắn là phải cãi nhau, cậu không giỏi cãi nhau.

Cậu định mượn khí thế của Lục Bắc Sâm để dọa người, rồi tranh thủ nói chuyện đòi tiền, kết quả là phí công, không những không đòi được nợ, mà còn đợi lâu như vậy.

Cái miệng chu chu khẽ mở, một tiếng khịt mũi ấm ức vang lên, khi cậu định lấy điện thoại ra để hỏi mạng xem cách đòi nợ, thì bóng đen phủ xuống đầu.

Cậu ngước lên nhìn.

“Cậu bé, gặp khó khăn gì sao?” Giọng nói trầm ấm, dịu dàng như gió xuân.

Người đến cao lớn, mặc bộ vest xanh đậm vừa vặn, làm nổi bật vòng eo thon gọn và làn da trắng ngần.

Mũi cao, đôi môi đỏ mọng đầy sức hút.

Hơn nữa, anh ấy còn cười dịu dàng, ánh mắt chứa đựng hàng ngàn ngôi sao, khiến người khác muốn đắm chìm trong đó.

Khương Nhu Nhu ngơ ngác nhìn vài giây, trong đầu không tự chủ bật ra vài chữ.

Chủ thụ đây saooooo!

Đúng vậy, nhan sắc này, dáng người này, khí chất dịu dàng không gì sánh được, chắc chắn là chủ thụ rồi.

Mắt cậu thoáng qua vẻ nghi ngờ, chủ thụ sao lại ở đây? Lúc này không phải anh ấy đang ở nhà tranh luận với ông cụ sao?

Kỳ Ôn Bạch vừa về nước, ba đã muốn anh ấy vào công ty gia đình, dần tiếp quản để ông rút lui, nhưng anh ấy không muốn từ bỏ sở thích, nên hai người tranh luận hàng tháng trời.

Kỳ Ôn Bạch học liên tục từ đại học đến tiến sĩ, trong thời gian học không chỉ tinh thông chuyên ngành mà còn tự học tâm lý học, luật pháp, tài chính, dược học, v.v., thông thạo ba mươi sáu ngôn ngữ, thậm chí còn thi chứng chỉ cho tất cả các môn tự học.

Là người hoặc học hoặc trên đường đi học, theo lời anh ấy, những thứ đó quá đơn giản, rảnh rỗi học thêm cũng không hại gì.

Thật là…

Không lạ khi Lục Bắc Sâm vì theo đuổi người này mà đã nhanh chóng ly hôn với nguyên chủ, khi nguyên chủ đến làm phiền thì lạnh lùng vô tình, cứng rắn đuổi cậu ra ngoài, còn tuyên bố nếu gặp lại sẽ bắt vì tội trộm cắp.

Khương Nhu Nhu đảo mắt, nếu Kỳ Ôn Bạch ở đây, chẳng phải nghĩa là anh ấy và Lục Bắc Sâm sẽ gặp nhau sớm sao? Cậu còn chưa làm gì xấu, Lục Bắc Sâm chắc sẽ không làm gì cậu đâu nhỉ.

Cậu cố nặn ra một nụ cười, chuẩn bị đáp lại người đối diện.