Chương 17

Bảo tức giận mắng một trận ư! Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn mềm mại này, làm sao nổi giận được.

Lục Bắc Sâm xoa thái dương, định nói rõ quy tắc với cậu.

“Ở đây em muốn đi đâu làm gì cũng được, nhưng đừng vào phòng làm việc của anh. Đây là nơi làm việc, có nhiều tài liệu quan trọng của công ty, nếu lỡ mất đi cái nào em cũng không gánh nổi đâu.”

Giọng nói từ khi nhắc đến tài liệu quan trọng trở nên nghiêm khắc, cảm giác bất lực trong lòng cũng dần tan đi, để lại là những suy nghĩ lý trí.

Nghe đến việc làm mất tài liệu, Khương Nhu Nhu hơi hoảng, đồng thời có chút ủy khuất.

Rõ ràng cậu đã thể hiện lòng trung thành, hơn nữa còn chưa làm gì, tại sao vẫn bị nghi ngờ.

Môi mím chặt hơi chu ra, đôi mắt ướŧ áŧ đầy oán trách, cậu nhìn Lục Bắc Sâm chăm chú.

Ánh mắt đó khiến Lục Bắc Sâm bối rối, những lời định nói không thốt ra nổi.

Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Lục Bắc Sâm phải nhượng bộ.

Anh ngả người dựa vào ghế, nhắm mắt lại nói yếu ớt: “Em ra ngoài trước đi, tôi còn phải làm việc nữa.”

Chuyện này sao lại trở nên như vậy?

Anh rõ ràng không phải là người mềm lòng, nhưng hết lần này đến lần khác thất bại trước Khương Nhu Nhu.

Khương Nhu Nhu mới đến có hai ngày, mà đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, nếu ở lại lâu hơn thì sao?

Nghĩ đến đây, lông mày vốn nhíu lại càng chặt hơn.

Việc họ nhanh chóng lấy giấy chứng nhận hôn nhân vốn là ý của Khương Nhu Nhu, nhưng anh không nghĩ đó là vì đối phương yêu thích anh, chết sống cũng chỉ muốn cưới anh.

Bởi vì trước khi đòi lấy giấy chứng nhận, cậu vẫn phản đối kịch liệt, thề rằng nếu bị ép cưới sẽ bỏ nhà đi, không nhận cha mẹ.

Rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cậu thay đổi lớn như vậy? Chắc chắn có điều gì đó anh chưa biết.

Ừ! Nghĩ vậy, để cậu ở bên cạnh cũng không tồi, anh muốn xem đối phương rốt cuộc muốn làm gì!

Đang mải suy nghĩ, anh chợt cảm nhận được một đôi tay nhỏ mềm mại đặt lên thái dương mình.

Anh lập tức mở đôi mắt sắc bén ra, bên tai nghe thấy giọng nói yếu ớt đầy quan tâm của cậu.

“Ba em nói, nếu mệt thì phải thư giãn, như vậy làm việc mới hiệu quả hơn, anh yên tâm, sau này em sẽ không vào phòng làm việc của anh nữa! Cũng không làm phiền anh làm việc, hôm nay là lỗi của em, không nên tự ý vào đây.”

“Xin lỗi anh!”

Lời xin lỗi này là thật lòng, hôm nay cậu thực sự sai.

Đây không phải là nhà cậu, nơi mà cậu có thể tự do ra vào mọi nơi.

Dù họ đã có giấy chứng nhận kết hôn, nhưng giấy này là do nguyên chủ có mục đích riêng, như Lục Bắc Sâm nói, trong phòng làm việc có tài liệu quan trọng, nếu lỡ mất thì sao.

Cuối cùng mình vẫn là người ngoài, lại là người ngoài có mục đích, làm sao họ yên tâm để mình vào đây?

Càng nghĩ càng áy náy, tay vẫn không ngừng mát xa.

Đây là kỹ năng cậu đặc biệt học từ một bậc thầy quốc tế để làm vui lòng các bậc trưởng bối, không ai có thể cưỡng lại được.

“Anh tha lỗi cho em lần này đi! Em hứa sẽ không tái phạm nữa đâu.”

Cậu nói rồi nghiêng đầu, đôi mắt đầy sao nhìn Lục Bắc Sâm cầu xin.

Hai người vốn đã gần nhau, Khương Nhu Nhu để mát xa tốt hơn, phần lớn cơ thể tựa vào lưng ghế, chỉ cần tiến thêm chút nữa, họ sẽ tựa vào nhau.

Vì vậy, Lục Bắc Sâm chỉ cần hơi nghiêng đầu là thấy khuôn mặt đầy mong đợi và tội nghiệp của cậu, như thể chỉ cần anh không tha thứ, khuôn mặt này sẽ lập tức héo úa, tàn lụi.

Ừ! Nhìn cậu mát xa cũng không tồi.

Chậm rãi nhắm mắt lại, giọng Lục Bắc Sâm trầm thấp: “Biết sai là tốt! Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời đấy.”

….

“Các cậu nói Khương đại ca rốt cuộc là sao? Cảm giác như đổi người vậy.”

Trong phòng VIP của câu lạc bộ cao cấp với tiếng nhạc đinh tai nhức óc, năm sáu cậu thanh niên ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng là những công tử nhà giàu, tụ tập lại với nhau.

Nghe thấy câu hỏi, một thiếu niên mũm mĩm đang ôm một cô gái xinh đẹp và hát hết mình lập tức giơ micro lên, tiếng vang khắp phòng VIP.

“Có chuyện gì chứ? Là Khương đại ca đang tìm kiếm sự chú ý thôi! Thật là phí hoài một gia đình tốt như vậy, nếu là tôi, chắc chắn đã khởi nghiệp thành công, xây dựng một đế chế kinh doanh rồi.” Mắt hắn lộ vẻ khinh thường, sự ghen tị trong ánh mắt gần như có thể thấy rõ.