Chương 37: Hiện trường trực tiếp(1)

Sau khi tiên trò giỏi Tĩnh Tĩnh, Thư Lê không còn buồn ngủ nữa.

Sau khi bị hai bài hát thiếu nhi đầu độc, mấy ca từ quỷ dị kia cứ văng vẳng bên tai cậu. Nhạc thiếu nhi đúng là đáng sợ, lưu loát dễ đọc, thoáng cái nhớ ngay.

Lần đầu tiên Thư Lê biết mình có trí nhớ tốt như vậy. Không thể ngủ được, cậu ngồi vào trước bàn, lấy sổ tay ma pháp ra.

Mấy ngày nay hoặc là học quá muộn, hoặc là xảy ra ngoài ý muốn phải lưu lạc trong rừng rậm, cũng chưa thời gian viết nhật ký. Thư Lê nắm bút lông chim, ghi lại từng nét sự kiện gần đây bằng chữ Hán ngay ngắn.

"…… Ba ơi, ba đừng lo, con học tiếng Tinh Linh càng ngày càng tốt, ngay đến trò giỏi Tĩnh Tĩnh cũng khen con kể chuyện sinh động nữa. À, đúng rồi, trò giỏi Tĩnh Tĩnh chính là Kumandi, con đã nhắc đến trong lần viết nhật ký trước ấy, anh ấy là gia sư của con. Anh ấy giỏi lắm, mấy ngày này con theo anh ấy học, kỹ năng nói tiến bộ vượt bậc luôn."

“Mẹ ơi, ngài rắn lớn cho con nhiều đá quý đẹp lắm, con sẽ giữ cho thật kỹ, chờ sau khi trở về sẽ tặng cho mẹ làm trang sức nha."

"Anh cả, em vẫn luôn nhớ lời của anh, không bao giờ đứng yên một chỗ, học cách chủ động, hành động tùy theo tình huống."

“Anh hai, thực lực đúng là rất quan trọng. Trải qua chuyện lần này, em phát hiện bên ngoài rất nguy hiểm, không có thực lực đúng là một bước khó đi. Em quyết định sẽ luyện full cấp ở thôn Tân Thủ, chờ khi nào đủ mạnh rồi sẽ ra ngoài phiêu lưu."

“Anh ba, ma rắn siêu ngầu luôn ấy, chờ khi nào em có thời gian sẽ làm một mô hình tặng anh nha.”

“Thư Lê yêu mọi người (tình yêu tình yêu tình yêu tình yêu tình yêu).

Viết xong câu kết thúc, Thư Lê xem lại một lần, xác định không để sót cái gì thì khép quyển sổ lại, sau đó nhét lại vào nhẫn trữ vật. Ngáp một cái, cậu đứng dậy đi tắm rồi ngủ. Một đêm này, cậu ngủ cũng không yên ổn, trong mơ có một đám quái vật nhỏ cứ luôn đuổi theo cậu, trong miệng còn không ngừng hát nhạc thiếu nhi nữa.

Sáng sớm, Thư Lê tỉnh lại trong tiếng kêu của chim Siv.

Mệt quá, buồn ngủ quá đi——

Cậu đau khổ mà ngồi dậy, dùng sức xoa huyệt thái dương, cả người bần thần. Chỉ vì tính tò mò của mình quá mạnh, trước khi ngủ nghe bài nhạc thiếu nhi chấn động lòng người như thế, cho nên ngay đến trong mơ cũng bị âm ma xuyên não như thế.

Câu vò đầu tóc rối loạn, lê cái thân mệt mỏi xuống giường, mới vừa giẫm thảm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thiếu chút nữa đã giẫm hụt, ngồi một mông trở lại trên giường.

Từ từ!

Seat đã giao cho Kumandi bài tập về nhà viết nhạc và thơ ca thiếu nhi, thế thì có khi nào các yêu tinh thiếu niên khác cũng phải làm bài tập này không?

Chẳng lẽ sau hôm nay, những bài hát thiếu nhi liên quan đến cậu sẽ tràn ngập khắp nơi?

Thư Lê ánh mắt dại ra, kháng cự không muốn ra ngoài.

Hiu hiu hiu ——

Chả nhẽ cậu phải đối mặt đội quần tập ba sao?

Ngoài cửa sổ, tiếng kêu Siv càng ngày càng vang dội, thúc giục các bé con mau rời giường đi, giờ học bị muộn rồi. Thư Lê không thể không đứng dậy một lần nữa, lắc lư mà tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Hôm nay, các bé con phát hiện, Sperion đội một cái mũ.

"Oa, mũ đẹp quá đi. "Angel bay quanh Thư Lê.

“Ố ố ố, Sperion, cậu mua cái mũ này ở đâu đó?” Budno duỗi bóp bóp cái vành nón to và đỉnh nhòn nhọn của chiếc mũ, "Thú vị quá."

“Có ở phố buôn bán không? Tôi cũng muốn mua” Dicio ngo ngoe rục rịch. Đồ của đại ca, cậu ta cũng muốn có nữa.

Thư Lê hỉnh thẳng chiếc mũ đã bị Budno làm méo, đè vành nón, che đi nửa khuôn mặt một cách hoàn hảo.

"Đây là quà của ngài rắn lớn tặng cho tôi."

Lúc rửa mặt nhìn khuôn mặt của mình trong gương, cậu chợt nảy ra ý định tìm thứ gì đó để che mặt của mình lại. Ít nhất khi đội quần, có thể làm con đà điểu.

Vì thế, cậu tìm tìm trong nhẫn trữ vật, cuối cùng tìm thấy một con thú nhồi bông ma pháp sư nhỏ, chiếc mũ rộng vành trên đầu con thú nhồi bông vừa đúng kích cỡ để cậu đội.

Quá tuyệt vời!

Tạm thời mặc kệ tại sao ma rắn lại có thú nhồi bông Ma pháp sư, tóm lại, cái mũ này quả thực là mưa đúng lúc, giải quyết phiền não của cậu một cách tốt đẹp.

Đội mũ lên, Thư Lê hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi ra cửa.

Các bé con nảy sinh hứng thú mãnh liệt với chiếc mũ, hẹn nhau sẽ cũng đến khu buôn bán sau giờ học, hỏi thử xem chủ tiệm đồ phòng ngự có bán loại mũ này hay không.

Khi đến trường học, hễ là yêu tinh thành niên nhìn thấy Thư Lê thì đều sẽ khen ngợi từ tận đáy lòng: “Mũ đẹp quá.”

Thư Lê lễ phép mà mỉm cười, vành nón càng đè càng thấp, gần như che kín cả khuôn mặt.

Cậu vốn chỉ muốn khiêm tốn, nào biết hoàn toàn trái ngược thế này.

Bữa sáng diễn ra trong gió êm sóng lặng, các yêu tinh thiếu niên nhìn thấy cậu thì đều lộ ra nụ cười thân thiện, nhưng tiết học đầu tiên, Thư Lê đã nhận một cú sốc cực mạnh.

Tiết học đầu tiên hôm nay là môn ngôn ngữ của Seat.

Anh ta ôm chồng giấy cực dày, nở nụ cười tươi rói tiến phòng học, sau đó —— Thư Lê quyết đoán kéo vành nón xuống, chặn khuôn mặt của mình, trong khi giai điệu đàn hạc thư thái, những bài hát thiếu nhi đầy tên cậu vang vọng bên tai.

A a a a ——

Đây là một trải nghiệm đáng sợ thế nào chứ!

Đừng nói là ngón chân moi đất, cậu hận không thể nhảy luôn xuống khỏi cây thần, chui vào bùn đất, yên giấc ngàn thu cho xong.

"Sperion, cậu không hát hả?”Đôi mắt màu hổ phách của Angel sáng ngời như ánh sao, “Tôi rất thích bài hát 《Sperion và sóc mẹ》 này, hay quá trời luôn."

Cậu ta tháo con dao găm bên hông rồi chỉa vào phía trước, trong miệng kêu: “Cút ——”

Thư Lê nhanh chóng bịt miệng cậu ta lại, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng dưới mũ, giọng điệu nặng nề nói: “Là bạn bè thì im lặng giùm cái đi!"

"Ưm ưm" Angel bị bịt miệng, đôi mắt to tràn đầy nghi vấn.

Thư Lê bịt được một miệng bé con, nhưng không bịt được miệng của cả đám bé con. Hễ bé con nào có dao găm thì cũng đều hứng thú bừng bừng mà khoa tay múa chân, thậm chí còn có bé con có đôi có cặp so chiêu y như đấu kiếm vậy.

Cậu lui tôi tiến, tôi tiến cậu lui, chơi đến vô cùng vui vẻ.

Seat nhìn khung cảnh hỗn loạn, thế mà không ngăn lại, thậm chí còn đàn nhạc nền cho nhóm trẻ quậy.

Thư Lê buông miệng Angel, oán niệm mà trừng Seat.

Seat nhận thấy ánh mắt của cậu, cười cười rồi dừng đàn đi tới. "Sperion, em không chơi với mọi người sao?"

Thư Lê dùng ngón tay vành nón, đẩy vành mũ rũ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to màu xanh lục tràn đầy bất mãn với Seat.

“Không muốn.” Cậu phồng má nói.

Seat hỏi: "Sao thế? Mọi người đều chơi vui quá trời!"

Thư Lê căm tức nhìn.

Anh ta biết rõ còn cố hỏi hả? Ai mà vui nổi khi mình là đối tượng bị trêu chọc đây?

Cậu bé buồn thiu không hé răng, Seat kéo một cái ghế trông lại ngồi ở trước bàn học của cậu, dịu dàng hỏi: “Cảm thấy xấu hổ hở?”

Thư Lê rung rung tai nhọn, nặng nề mà gật đầu.

Đâu chỉ là xấu hổ, quả thực là đội quần không biết bao nhiêu lần.

Seat thấy cậu lại đè vành nón xuống, cũng không hỏi nữa, mà chậm rãi nói: " Trong thời kỳ trước khi có chữ viết, tộc của chúng ta dựa vào truyền miệng để truyền thừa lại văn hóa và lịch sử. Lúc ban đầu chỉ có truyền miệng, nhưng thường xuyên truyền sai hoặc phân chia thời kỳ, vì thế đã xuất hiện thơ ca và âm nhạc. Ca từ sinh động, giai điệu tươi đẹp, sức cuốn hút mãnh liệt, làm câu chuyện của chúng ta càng được truyền đi lâu hơn."

Thư Lê giật giật ngón tay.