Edit: Umeco
--------------------------
Nhưng Đường Tiểu Niếp chỉ nhụt chí một phút, thực mau tràn đầy nguyên khí. Cô là Đường Tiểu Niếp đáng yêu vô địch, không phải cái nha đầu chết tiệt kia, cho dù Hoắc Cẩn Chi lòng dạ băng sơn, cô nhất định làm nó tan chảy.
Nhảy nhót đi trước, Đường Tiểu Niếp gõ vài cái lên cửa, la lớn: “Dì Tô, anh Hoắc là Tiểu Niếp đây, mau mở cửa!”
Hoắc Cẩn Chi đang dựa vào cửa nghe ngóng nhướng mày, nha đầu thối này miệng ngọt như vậy, nhất định lại muốn giở trò mèo.
Mỗi lần nha đầu này ngọt ngào gọi người khác, y rằng sẽ gây ra sóng gió. Lúc đầu Hoắc Cẩn Chi không biết nội tình, luôn bị nha đầu thối này lừa lọc, cũng tại khi cô gọi anh Hoắc trông quá đáng yêu.
Nhưng gọi anh Hoắc đáng yêu bao nhiêu, thì làm ra việc đáng giận bấy nhiêu, nha đầu này chính là tiểu ác ma.
Tô Uyển Nhu cũng nghe thấy, nước mắt bị dọa chảy ngược vào trong, sợ hãi nói: “Nha đầu kia lại tới làm gì? Nó hại con còn chưa đủ sao?”
Hoắc Cẩn Chi mở cửa, lọt vào trong tầm mắt là ba con gấu đen. Tên lớn nhất ôm bên hông một chiếc rổ, có vải bố che lại, nhìn không rõ đồ vật bên trong, nhưng Hoắc Cẩn Chi ngửi được mùi máu tươi, nếu hắn đoán không sai thì hẳn là thịt.
Đường gia vậy mà đưa thịt cho hắn?
Đúng là mặt trời mọc đằng tây!!!
“Anh Hoắc, em ở chỗ này.”
Đường Tiểu Niếp bị ném qua một bên nỗ lực nhón mũi chân, còn dùng sức phất phất tay. Rõ ràng cô đứng đằng trước, vì sao không nhìn cô chứ?
Hoắc Cẩn Chi khóe miệng trừu trừu, nha đầu thối này lại bắt đầu diễn trò, kỳ thật thời điểm không quậy phá rất đáng yêu, đáng tiếc tính tình ngang ngược kiêu ngạo. Đường Lai Phúc thô thiển, biết sủng ái nhưng không biết giáo dưỡng con gái thành người.
Rốt cuộc cũng làm đại lão tương lai chú ý tới mình, Đường Tiểu Niếp khẩn trương nuốt nuốt nước miếng. Suy nghĩ xem làm cách nào tăng hảo cảm với Hoắc Cẩn Chi.
Bán manh? Giả vờ đáng yêu?
Đường Tiểu Niếp rối rắm hồi lâu, bởi cô nhìn thấy gương mặt kỳ quái của Hoắc Cẩn Chi. Nửa bên thì bầm tím khóe miệng nứt toác, nửa bên lại hoàn hảo tuấn mỹ lạnh nhạt, tạo thành hai hình dạng đối lập nhau.
Thâm tâm Đường Tiểu Niếp không ngừng đau đớn.
Đây là kiệt tác của mẫu thân đại nhân?
Đánh người không vả mặt, chửi người không mắng cha mẹ.
Hứa Kim Phượng không chỉ đánh nát mặt, còn nhục mạ mẹ đẻ người ta, khó trách điều đó trở thành cây châm trong lòng Hoắc Cẩn Chi.
Khi Đường gia xảy ra chuyện, hắn không bỏ đá xuống giếng, không ra tay hỗ trợ cũng là thường tình
“Các ngươi tới đây làm gì?” Hoắc Cẩn Chi lạnh giọng hỏi.
Thanh âm so với con người hắn còn lạnh lẽo hơn!
Đường Ái Hoa vạch tấm vải bố, lộ ra tảng thịt béo ngậy, thịt rất mới hẳn là mới mổ hôm nay. Số lượng cũng không ít, ước chừng năm cân, bất luận tặng ai cũng là đại lễ.
“Cha ta nói mang qua đây để cảm ơn ngươi đã cứu Tiểu Niếp.”
Đường Ái Hoa không muốn nhiều lời với Hoắc Cẩn Chi, liền đem rổ đặt trên mặt đất.
“Mang về đi!” Hoắc Cẩn Chi không muốn nhận khối thịt này chút nào.
Tuy bụng dạ òng ọc kháng nghị, nhưng lòng tự trọng của hắn không cho phép.
Tính tình nóng nảy của Đường Ái Quân lập tức bị khơi dậy, há mồm muốn mắng chửi, Đường Tiểu Niếp vội giành trước: “Anh Hoắc, đều do em sai! Mẹ em vì quá lo lắng nên mới tức giận như vậy. Nếu không anh tát em đi, muốn dùng bao nhiêu sức đều được!”
Cô nhắm mắt lại, thấy chết không sờn đem mặt dán sát vào Hoắc Cẩn Chi. Chỉ cần đại lão nguôi giận, ăn mười cái tát cô cũng nguyện ý.
Đỉnh đầu truyền đến cười lạnh, Hoắc Cẩn Chi trào phúng nói: “Nếu ta đánh ngươi, ngươi sẽ quay về nhà cáo trạng?”
Hắn mới không mắc mưu.
“Không phải đâu anh Hoắc, nếu anh không tin thì em… em tự mình đánh!”
Đường Tiểu Niếp dưới tình thế cấp bách, dùng sức đánh mình một bạt tai, tiếng vang thanh thúy làm Hoắc Cẩn Chi ngơ ngẩn, trên mặt trắng nõn của nha đầu béo in dấu tay hồng đậm, lập tức sưng húp.
Có thể thấy được dùng sức lớn bao nhiêu.
Nha đầu này ngã hỏng đầu rồi?