Edit: Umeco
--------------------------
“Cho con bé đi đi! Ái Hoa con cõng Tiểu Niếp, đừng để bị ngã.” Đường Lai Phúc lên tiếng, Hứa Kim Phượng cũng lười hé răng, quay về tiếp tục tẩy rửa ruột già.
“Để con cõng Tiểu Niếp.”
Lão nhị Đường Ái Quốc cõng Tiểu Niếp lên, bốn anh em nhanh chóng xuất môn, hướng đến Hoắc gia.
Hoắc gia dựng nhà dưới chân núi, chung quanh không có hộ gia đình nào sinh sống. May có một lão nhân goá bụa ở cạnh, mới chuyển đến không lâu, nếu không một mình Hoắc gia ở đây rất nguy hiểm.
Tô Uyển Nhu kìm nước mắt giúp con trai rửa sạch miệng vết thương. Qua vài năm sinh hoạt cực khổ, tuy trên người bà ấy mặc bố y cũ nát nhưng không cách nào che giấu được mỹ mạo xinh đẹp. Nét đẹp không bị thời gian bào mòn là điều tốt nhưng trong tình cảnh hiện tại thì nó là yếu điểm lớn nhất của Tô Uyển Nhu. Ví như ban ngày ban mặt, thỉnh thoảng sẽ có vài tên sở khanh tới quấy rầy.
Nếu không phải Hoắc Cẩn Chi có tiếng hung hăng đánh người, trong sạch của Tô Uyển Nhu đã sớm giữ không nổi.
“Không đau.”
Hoắc Cẩn Chi nửa mặt sưng húp, nhưng vẫn đạm mạc như cũ, phảng phất như trời sụp đất lở cũng không thể làm hắn lay động.
Nửa bên mặt còn lại hoàn hảo, tuấn mỹ đến kỳ cục, tổng thể âm u làm người khác không khỏi rùng mình. Hoắc Cẩn Chi mới mười hai tuổi mà hung ác đã chiếm trọn đôi mắt, không chút ngây ngô. Đây cũng là nguyên nhân Đường Lai Phúc không thích Hoắc Cẩn Chi.
Lệ khí quá nặng, so với lão đầu gϊếŧ heo như ông ấy còn nghiêm trọng hơn.
Tô Uyển Nhu nước mắt rưng rưng, khụt khịt nói, “Về sau con cách xa nha đầu béo Đường gia một chút, chúng ta không trêu vào họ nữa, thấy người liền trốn đi. Tại nha đầu kia mà con ăn đánh không biết bao nhiêu trận rồi.”
Khi nói đến nha đầu béo, Tô Uyển Nhu nghiến răng nghiến lợi, biểu tình oán giận.
Nha đầu béo kia tuy phấn điêu ngọc trác, bộ dáng đáng yêu, nhưng tính tình kiêu căng làm người ta ái ngại không thôi. Nhất là nó luôn thích bắt nạt Cẩn Chi, con trai bà đã bao lần cố ý tránh đi đều vô dụng, mỗi lần đều phải gánh thị phi, bị mấy anh em Đường gia tìm đánh.
Mỗi lần đều đánh đến vết thương chồng chất, xem mà lòng bà đau như cắt. Nhưng bà lại quá vô dụng, không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn con trai chịu người ta khinh nhục.
Tô Uyển Nhu trong lòng đau đớn, hận người Đường gia ngang ngược, cũng hận Đường gia thất tín bội nghĩa. Chồng bà năm đó trước khi rời đi đã đưa 500 đồng tiền cho Đường lão gia tử nhờ chiếu cố hai mẹ con, vậy mà hiện tại Đường gia lại khi dễ bọn họ hung hăng nhất.
Coi như 500 đồng tiền kia vứt cho chó.
Bà luôn tự trách mình vô năng yếu đuối, không thể che chở cho con, còn kéo đến cho nó bao nhiêu phiền toái, bà quả thật là một người mẹ vô dụng.
Tô Uyển Nhu cảm xúc kích động, không may đυ.ng phải miệng vết thương, Hoắc Cẩn Chi hít vào một hơi, thật mau bình thản lại.
“Mẹ quá vô dụng, Cẩn Chi, đều là mẹ liên lụy con.”
Tô Uyển Nhu lòng tự trách đạt tới đỉnh điểm, bà sống có ích lợi gì? đến việc nhỏ như xử lý miệng vết thương còn làm không xong, giành công điểm so ra còn kém hơn đứa con 12 tuổi.
Bà chính là sợi dây trói buộc Cẩn Chi!
Có lẽ bà chết đi, cuộc sống của con trai sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng… Chồng đã ước định với bà, nói bà nhất định phải kiên cường sống, ông ấy nhất định sẽ quay lại đón mẹ con bọn họ.
Tô Uyển Nhu tin tưởng chồng mình sẽ không bội ước, nhưng ông ấy khi nào mới tới?
Bà thật sự… Sắp kiên trì không nổi nữa.
Tâm tình Tô Uyển Nhu chìm đắm trong đau khổ che mặt khóc rống, càng khóc càng thương tâm. Hoắc Cẩn Chi nhắm mắt lại, che lấp cảm xúc không kiên nhẫn.
Nếu Tô Uyển Nhu không phải người đã thân sinh ra hắn, hắn khẳng định sẽ đem nữ nhân suốt ngày khóc sướt mướt này ném cho sói ăn.
Nhưng hắn không thể làm vậy.
Đó là đại nghịch bất đạo.
Hơn nữa hắn đã đáp ứng với cha rồi, sẽ bảo vệ tốt cho mẹ, chờ đến khi cha quay lại đón bọn họ.
Nhưng cha đã đi biền biệt suốt bốn năm, không chút tin tức, sống chết không hay, có lẽ đã...
Nội tâm Hoắc Cẩn Chi không hề dao động, chuẩn bị đổ nước vào bồn, lỗ tai đột nhiên run rẩy hai cái. Ánh mắt trở nên hung ác, tựa như dã lang vọt ra cửa, cầm rìu chẻ củi đặt cạnh cửa lên.
Nhưng rất nhanh hắn đã lơi lỏng, buông rìu chẻ củi xuống, Tô Uyển Nhu vẫn đang ghé vào bàn khóc thút thít, không biết gì.