Edit: Umeco
Quả nhiên sắc mặt hòa hoãn của Trương Mãn Nguyệt lập tức đen xì. Thịt có thể ăn quanh năm vậy mà tết chỉ biếu cha mẹ một đao thịt, thằng cả cưới vợ quên cha mẹ, phúc cái gì mà phúc!
Hai bát thịt làm dịu đi mối quan hệ căng thẳng giữa mẹ chồng nàng dâu lại bị phá hủy bởi lời nói đầy ẩn ý của Vu Lai Đệ. Hứa Kim Phượng không phát hiện ra, tuy công lực đánh nhau chửi đổng của bà lợi hại nhưng tâm cơ không sâu, nào thắng nổi Vu Lai Đệ mồm mép xảo trá.
“Mẹ ơi… hu hu… chó nhà thím Lai Đệ chạy qua nhà mình trộm thịt còn muốn cắn con!”
Đường Tiểu Niếp vẻ mặt kinh hoàng chạy tới, cô không có nói dối, vừa rồi khi cô về nhà, con chó hàng xóm loanh quanh trong sân viện một lúc lâu. Nó thấy cô thì hung hăng nhe răng hăm dọa, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm thớ thịt treo trên giá. Để đuổi con chó dữ này đi cô thiếu chút nữa bị cắn, còn ngã dập cả mông.
“Cắn ở đâu?”
Hứa Kim Phượng khẩn trương ôm lấy Đường Tiểu Niếp, kiểm tra trên người cô một vòng, Trương Mãn Nguyệt cũng vội vàng đi qua.
“Nó không cắn được con, nhưng con ngã đau lắm.”
Đường Tiểu Niếp vươn bàn tay dính đầy đất, quần áo bẩn lem nhem.
Hứa Kim Phượng và Trương Mãn Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, không cắn là tốt rồi.
Hứa Kim Phượng nặng nề vỗ lưng trấn an con gái, Đường Tiểu Niếp bị vỗ đến xương cốt đứt đoạn, loại lực đạo trấn an này… cứu tôi với!
“Đúng là chủ nào tớ nấy, chủ tay chân không sạch sẽ chó cũng vậy. Bảo sao thịt nhà ta hôm nay lại thiếu, nguyên lai là con mụ già nhà ngươi ăn trộm!”
Hứa Kim Phượng hùng hùng hổ hổ lao về phía Vu Lai Đệ, vén tay áo lên tận nách. Thảo nào sáng nay bà đếm thịt thế nào cũng thiếu mất hai khối, còn tưởng rằng mình nhớ nhầm, hoá ra vấn đề nằm ở đây.
“Trộm cái rắm, ngươi tận mắt nhìn thấy bà đây ăn trộm? Đừng tưởng lớn tiếng là át được lẽ phải!” Vu Lai Đệ bập bẹ, vẻ mặt chột dạ.
Mọi người xung quanh đều gật gù minh bạch, chắc chắn là Vu Lai Đệ ăn trộm, người phụ nữ này trước nay tay chân táy máy.
“Đánh chết con mụ già nhà ngươi, dám trộm thịt của ta…”
Hứa Kim Phượng lười nói lời vô nghĩa, một phen túm tóc Vu Lai Đệ, ấn dưới bãi sông đánh bùm bụp. Những người khác cười hì hì xem náo nhiệt, không có ai tới can ngăn.
Đường Tiểu Niếp khϊếp sợ, trời đất chứng giám, cô chỉ muốn dời đi sự chú ý của mẹ và bà nội, thật không nghĩ tới mẹ sẽ phát đại hỏa như vậy, làm sao đây?
Sẽ không ra mạng người chứ?
“Bà nội…”
Đường Tiểu Niếp túm tay áo Trương Mãn Nguyệt giật giật, hy vọng bà nội có thể ra mặt ngăn cản.
“Đừng sợ, mẹ cháu không thua không được.”
Trương Mãn Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, Đường Tiểu Niếp dở khóc dở cười, cô đương nhiên biết Hứa Kim Phượng sẽ không thua, cô chỉ sợ Vu Lai Đệ xảy ra chuyện thôi.
Nhìn mọi người điềm nhiên như không, tiếp tục kể chuyện trên trời, Trương Mãn Nguyệt cũng quay ra giặt quần áo tiếp. Đường Tiểu Niếp vỡ lẽ, chẳng nhẽ đây là quy tắc giang hồ?
“Hứa Kim Phượng! Ngươi chờ đó cho ta!”
Độ khoảng mười phút sau, Vu Lai Đệ đầu tóc bù xù, hoảng sợ ôm chậu gỗ đựng quần áo bỏ chạy. Chạy được một đoạn đường xa lại vội vàng quay lại, hấp tấp vơ lấy đôi giày, chân trước vừa tới chân sau lại đi, thỉnh thoảng còn quay đầu mắng chửi vài câu.
“Con mụ già, hiện tại bà đây liền đánh chết ngươi, có giỏi thì đừng chạy!”
Hứa Kim Phượng tay chống nạnh, so với tướng quân thắng trận trở về còn oai hùng hơn. Bất quá bà chỉ nói miệng, không thèm đuổi theo, Vu Lai Đệ càng ra sức chạy trốn, nhanh như chớp đã không thấy thân ảnh.
Đường Tiểu Niếp an tâm, có thể chạy nhanh như vậy, khẳng định không có việc gì.
Hứa Kim Phượng vỗ vỗ tay, trở về tiếp tục giặt quần áo. Khi đi ngang qua Trương Mãn Nguyệt, chợt nghe thấy giọng nói không cảm xúc của mẹ chồng: “Về sau nuôi thêm chó đi.”
Nhà thằng cả nhiều thịt nên nuôi thêm chó canh nhà, con dâu cả ngu muốn chết làm sao giữ thịt được.