Chương 18: Trước khi ăn cơm phải rửa tay

Edit: Umeco

______________________

Ba chậu đồ ăn lớn như vậy nếu xuất hiện ở thời hiện đại, khi công nghiệp đồ ăn nhanh phát triển mạnh mẽ còn khiến người ta giật mình chứ huống chi là ở thời kỳ tem phiếu này.

Mà kể cả trong nhà có nhiều thịt, cũng không ai lập tức bỏ ra nấu thành ba chậu lớn như vậy! Chẳng trách ai cũng nói Đường gia giàu có.

Nước miếng chảy ròng ròng trong miệng Đường Tiểu Niếp, quanh phòng đều là mùi thịt. Quả nhiên là thịt heo không nuôi tăng trọng, không cho nhiều gia vị mà hương thơm vẫn bay xa vạn dặm.

“Nguyên liệu nấu ăn cao cấp, thường chỉ cần phương thức chế biến mộc mạc nhất…”

Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm thuần hậu từ tính, là chương trình nấu ăn Đường Tiểu Niếp thích xem nhất ở kiếp trước. Cô thích cách MC dẫn giải quy trình, càng thích đủ loại kiểu dáng mỹ thực trong đó. Mỡ trên người cô đều do cái chương trình này ban tặng.

Trù nghệ của Hứa Kim Phượng đương nhiên kém hơn đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng bà cho thịt vào nấu một cách hào phóng, lại có cái hay của củi lửa, làm ra đồ ăn thập phần mỹ vị. Nhìn Đường gia người nào cũng mỡ màng béo tốt, chính là minh chứng tốt nhất.

“Đói chết mất!”

Đường Ái Quân rửa tay xong thấy thịt heo ngào ngạt hương thơm, ngồi xuống liền muốn gắp lấy gắp để. Nhưng hắn vừa mới cầm đũa lên đã ăn trọn vẹn một cái vỗ từ Đường Tiểu Niếp, “Anh ba, tay đã rửa sạch sẽ chưa?”

Đường Ái Quân không tình nguyện buông đũa, vươn tay, tức giận rống lên, “Nhìn xem, anh lấy xà phòng cọ những ba lần rồi đó, bà quản gia!”

Tự dưng em gái phát bệnh thần kinh gì vậy!? Nhất quyết bắt bọn họ đi rửa tay? Rõ ràng trước kia nha đầu này không bao giờ chịu rửa tay trước khi ăn cơm, hiện tại bất thình lình đem quy củ ra nói.

Phiền chết mất!

Tuy rằng phiền, nhưng ba anh em vẫn cun cút làm theo, chỉ sợ chọc Đường Tiểu Niếp sinh khí.

Đường Tiểu Niếp nhìn thật kỹ, hình như anh ba dùng nước lạnh để rửa nên tay có chút hồng, xác thật sạch sẽ.

Hai người anh còn lại cũng nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh. Cô vừa lòng gật gật đầu, giống như bà cụ non, dễ thương đến nỗi Đường Ái Quân nhịn không nổi giơ tay túm bím tóc của cô.

“Bà quản gia, có thể ăn chưa?”

Đường Ái Quân bụng đói đến xẹp lép, trước kia đến bữa cơm, hắn dám khẳng định mình là người ăn đầu tiên, hôm nay tại nha đầu này mà trì hoãn lâu như vậy!

Đường Lai Phúc và Hứa Kim Phượng cười tủm tỉm nhìn mấy anh em ầm ĩ. Kỳ thật bọn họ cảm thấy rửa tay trước khi ăn cơm là không cần thiết, đời đời đều theo nghề nông, không chú ý tiểu tiết như vậy.

Thời điểm ngày mùa bận rộn còn ngồi lê trên nền đất ăn cơm, nào còn nhớ tới rửa tay đây?

Nhưng con gái bảo bối thích thì tùy ý đi, tiểu nha đầu cùng lắm là ba ngày hết mới mẻ.

“Thầy giáo con nói móng tay có rất nhiều vi trùng, bò qua bò lại, nếu anh ba không chịu rửa tay, vi trùng liền bò vào trong bụng anh ba, sau đó lớn lên to như thế này…”

Đường Tiểu Niếp khua tay, khoa trương từ hình tượng đến ngôn ngữ, khiến cho ba người anh trai không nhịn được mà vuốt bụng, bỗng cảm thấy trong đó có điểm không thích hợp.

Vợ chồng Đường Lai Phúc cũng trộm lau mồ hôi trên trán, vốn nghĩ hơn phân nửa đời người đều ăn uống như vậy, có ai rửa tay trước khi ăn cơm đâu, thân thể vẫn khỏe mạnh. Nhưng hiện tại nghe Đường Tiểu Niếp nói vậy, niềm tin kiên định trong vài thập niên của họ bỗng chốc lung lay.

Vạn nhất có giun trong bụng thì sao?

Người có thể sống?

Hai vợ chồng đứng ngồi không yên, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn rủ nhau đứng dậy đi rửa tay. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, vẫn nên quan tâm tới vấn đề này một chút.

Đường Tiểu Niếp cười đắc ý, cô cố ý bắt các anh trai đi rửa tay trước để làm gương, chiêu này gọi là gϊếŧ gà dọa khỉ.

Phi… Không đúng, là răn đe cảnh cáo.

Đường Lai Phúc và Hứa Kim Phượng không phải dạng người lôi thôi, nhưng không chú ý đến thói quen sinh hoạt là thật. Ví dụ như rửa tay trước khi ăn, chờ thớt gỗ khô mới thái đồ ăn… Trước nay họ chưa từng có khái niệm như vậy, cô phải chậm rãi sửa lại cho đúng.