Chương 11: Báo ân

Edit: Umeco

--------------------------

Đường Tiểu Niếp mệt lử, anh ba bạo ngược như ăn hỏa dược, tính tình như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện lớn. Trong cốt truyện Đường Ái Quân kéo bè cánh đánh nhau, ngộ thương ba người, chết một người, trọng thương hai người.

Khi đó Đường Ái Quân mới 21 tuổi, đúng thời điểm hào hoa phong nhã, nhân sinh lại kết thúc.

Khi ấy Hoắc Cẩn Chi đã rời khỏi Ma Bàn Sơn, thái độ Hoắc gia với việc này cũng là dửng dưng khoanh tay đứng nhìn.

Tuy tác giả không viết rõ tình tiết, nhưng theo Đường Tiểu Niếp phỏng đoán, nguyên chủ nhất định sẽ tìm Hoắc Cẩn Chi cầu tình. Cô ấy với Đường Ái Quân tình cảm sâu sắc nhất, không có khả năng mặc kệ, nhưng kết quả Đường Ái Quân vẫn chết.

Kỳ thật Đường Ái Quân tâm tính không xấu, chỉ là bị chiều hư, lại nhận thức một số bằng hữu không đứng đắn mới xa chân vào con đường bế tắc như vậy.

Sau khi Đường Ái Quân chết, thân thể Đường Lai Phúc ngày càng sa sút, không sống mấy năm đã buông tay trần thế, Đường gia hoàn toàn suy tàn.

Đường Ái Quân chết, là ngọn nguồn khiến Đường gia suy tàn.

Nhưng xét đến cùng, vẫn là do Đường Lai Phúc và Hứa Kim Phượng không biết giáo dục con cái cho tốt.

“Anh mới ngốc! Anh Hoắc đã cứu em, là ân nhân của em, ai bắt anh ba báo thù? Chúng ta đến báo ân, anh ba có hiểu không? LÀ BÁO ÂN!”

Đường Tiểu Niếp yết hầu nóng rát, bụng cũng đói, nghĩ đến chén canh trứng thơm ngào ngạt đang dần dần nguội lạnh, cô một ngụm cũng chưa được húp đâu!

Hoắc Cẩn Chi nhướng mày, nha đầu thối này thoạt nhìn không giống diễn trò. Hắn đã ăn hành của cô nhiều lần rồi, thực lòng hay giả vờ hắn có thể dễ dàng phân biệt được.

Nha đầu thối ngã đau một lần liền hiểu chuyện?

Hoắc Cẩn Chi vẫn ôm hoài nghi, nhưng Đường Tiểu Niếp đã nháo đến mức này, hắn đành tạm thời tin tưởng vậy, để xem nha đầu này có thể diễn thêm bao lâu.

“Không cần báo ân, ta chỉ thuận tay thôi.”

Hoắc Cẩn Chi rốt cuộc cũng đáp lại, Đường Tiểu Niếp nhẹ nhàng thở ra. Vẫn nói chuyện với cô là được rồi, về sau chậm rãi chữa lành quan hệ, dù sao 5 năm nữa Hoắc Cẩn Chi mới rời Ma Bàn Sơn, còn rất nhiều thời gian.

Theo diễn biến truyện, 5 năm sau cha Hoắc Cẩn Chi sẽ tới đón hai mẹ con bọn họ. Đó cũng là cột mốc đánh dấu cuộc đời Hoắc Cẩn Chi bước sang trang mới, đứng trên đỉnh cao nhân sinh.

“Anh Hoắc, trước kia là em không đúng, em sẽ sửa.”

Đường Tiểu Niếp nghĩ nên nói vài lời bảo đảm, mà nói nhiều không bằng hành động thực tế, cô nhất định sẽ chứng minh cho Hoắc Cẩn Chi thấy mảnh chân tình của mình.

Thật lòng quan tâm, thật tâm đối đãi!

Hoắc Cẩn Chi có thù tất báo, nhưng đồng thời hắn cũng ân oán phân minh.

Đường Ái Hoa kéo em trai lại, mắt trừng lớn.

Đường Ái Quân hậm hực hừ một tiếng, cũng quay qua trừng Đường Tiểu Niếp. Em gái phản bội hắn, vì Hoắc Cẩn Chi mà rống giận với hắn, khẳng định là bị sắc đẹp mê hoặc.

Tai tinh này lớn lên ẻo lả như đàn bà, có cái gì đẹp? Nam nhân phải cường tráng giống hắn, đấy mới gọi là khí thế nam tử hán. Nhưng nữ hài trong thôn đều nói Hoắc Cẩn Chi đẹp hơn hắn, tức chết rồi, một đám mắt mù!

Bao gồm cả em gái thân thiết của hắn nữa.

“Anh Hoắc, ăn kẹo đường!”

Đường Tiểu Niếp bốc một nắm kẹo trong túi ra, nhón mũi chân muốn nhét vào túi áo của Hoắc Cẩn Chi, nhưng vẫn thấp hơn một chút, vạn bất đắc dĩ đành nhảy với lên, nhưng vẫn không tới.

Quá bế tắc Đường Tiểu Niếp cúi đầu xem xét đôi chân béo múp của mình, thầm hạ quyết tâm rèn luyện giữ dáng thật tốt, điều đó rất cần thiết với chiều cao 1m56 của nguyên chủ.

Hoắc Cẩn Chi ý cười xoẹt qua đáy mắt, tuy biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng dường như không còn âm u như trước, có thêm một phần nhu hòa. Thấy nha đầu béo lao lực thật sự, hắn hạ thấp eo.