Chương 14.3: Hào quang của Vạn nhân mê thật đáng sợ (3)

Tuy nhiên ánh mắt thù địch thì Tạ Ninh gặp nhiều rồi nên cũng không quan tâm lắm. Có nhiều tiểu đệ ở đây thế này, xem ra Mạnh Kỳ Cửu về cơ bản là không cần cậu quan tâmtâm nữa rồi.

Xuất phát từ lời hứa ban đầu, Tạ Ninh vẫn thăm hỏi cho có: “Chân cậu thế nào rồi?”

Nói xong cậu lại liếc về phía mấy thiếu niên đang đứng cách đó không xa, đang định nói không có việc gì thì cậu về trước, chợt thấy mấy người vốn đang thành thành thật thật đứng đó lại bỗng nhiên chen chúc nhau đi tới.

“Kỳ Cửu, cậu đã có người trông nom thì bọn này đi trước đây!”

Khi lướt ngang qua người cậu, những người khác đều trưng cái bộ mặt khó chịu, duy chỉ có một người mang gương mặt búp bê đeo khuyên tai là nháy mắt cười hì hì với cậu, rồi còncòn làm một cái động tác tay khó hiểu với Mạnh Kỳ Cửu.

Mặt Mạnh Kỳ Cửu ửng đỏ, giơ chân định đá cậu ta, cái chân bó bột của hắn vừa duỗi ra, cơ thể mất thăng bằng về phía trước

Nhìn thân hắn chao đảo sắp ngã sấp mặt, Tạ Ninh vội vàng chạy lên đỡ. tức thì nghe thấy tiếng huýt sáo không hiểu có ý gì của mặt búp bê.

“…?” Mấy người này làm sao vậy?

Tạ Ninh cảm thấy không mấy dễ chịu.

“Cậu đừng hiểu lầm.”

Mạnh Kỳ Cửu chống nạng di chuyển bước chân, giúp Tạ Ninh chặn lại ánh nhìn chằm chặp soi mói của mấy người kia: “Bọn nó có hơi thành kiến với Dương Trừng, không phải nhắm vào cậu đâu.”

Đâu phải chỉ mỗi họ, chẳng phải trước kia chính Mạnh Kỳ Cửu cũng nói Dương Trừng toàn là mấy đứa nít ranh đầu có tật sao…

Lời trong lòng tuy Tạ Ninh chưa nói ra nhưng đều viết hết trên gương mặt hơi ngước lên. Mạnh Kỳ Cửu sờ sờ cái mũi, mỉm cười với cậu, lúm đồng tiền nông trên má hiện ra.

Mây đen trong lòng thoáng cái tan biến, Tạ Ninh lắc đầu: “Không sao đâu, tôi dìu cậu về nhà nhé.”

Mắt thấy cậu đưa tay qua định đỡ, Mạnh Kỳ Cửu đột ngột lùi về sau nửa bước, lúc này chỉ dựa vào một chân mà cũng nhanh nhẹn đến lạ.

“Chờ đã…từ từ! Tôi tự mình đi được!”

Tạ Ninh giật mình, cười híp cả mắt: “Vậy cậu cẩn thận đấy.”

Một đường đi về, so với những bệnh nhân bị gãy xương khác, từng bước chân của Mạnh Kỳ Cửu có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều. Tạ Ninh nhớ là dây thần kinh cảm giác đau của hắn hình như rất nhạy cảm, nên cũng kiên nhẫn thong thả dịch bước theo.

Tiểu khu cũ kỹ không có thang máy, Mạnh Kỳ Cửu lại ở trên tầng ba, nhà Tạ Ninh cũng chưa về, lúc trèo lên tầng cậu theo sát sau hắn mà lònglòng phát sợ, nhìn thấy thân thể hắn hơi chao đảo cậu cứ luôn cảm giác rằng ngay giây sau hắn sẽ ngã xuống.

Cũng may là cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, Mạnh Kỳ Cửu gãy chân nhưng vẫn linh hoạt như cũ. Leo lên đến tầng ba, Mạnh Kỳ Cửu ngoái đầu lại nở một nụ cười đắc chí với cậu như thể đang chờ được khen ngợi, nếu có cái đuôi thì phỏng chừng lúc này đang vểnh cao lắm.

“Giỏi quá…”

Tạ Ninh rất biết phối hợp mà vỗ vỗ tay, đang định khen ngợi, nào ngờ Mạnh Kỳ Cửu bắt gặp ánh mắt của cậu thìthì bỗng chốc quay phắt đầu mở khóa.

Kết quả rõ ràng là nguyên bộ chìa khóa và ổ khóa loay hoay nửa ngày cũng không sao tra vào được.

“Cậu chống nạng trèo lên tầng mệt quá à? Để tôi giúp cậu.”

Nhìn thấy bàn tay run rẩy mấy lần không thể tra đúng ổ, Tạ Ninh tiến lên, nhưng còn chưa kịp cầm được cái chìa khóa thì cửa nhà 301 bất chợt được đẩy ra từ bên trong.

….

Đưa Mạnh Kỳ Cửu về nhà xong, buổi tối trước khi đi ngủ, Tạ Ninh theo thói quen mở ‘Phân tích tình thực tế của Vạn nhân mê’ ra viết mấy nét bút bổ sung thêm “kiến thức” mới phát hiện ra, di động bên cạnh vang lên, là tin nhắn của Mạnh Kỳ Cửu.

[Đừng để vết thương dính nước.]

Sau khi được hắn nhắc nhở, Tạ Ninh vô thức liếc nhìn cánh tay, cậu cũng không giống Đoàn Lăng có thể chất của nhân vật chính không để lại sẹo.

Chắc chắn là không có vấn đề gì, lúc tắm cũng che chắn rất cẩn thận, chuông điện thoại lại rất đúng lúc vang lên, lần này không chỉ có tin nhắn chữ mà còn đính kèm cả ảnh.

Khung cảnh đằng sau bức ảnhh là một mớ bừa bộn trong phòng tắm, và cả cái chân bó bột có hơi khang khác sau khi bị dính nước.

[Tôi bị nước vào, ngày mai phải đi thay thôi, đau quá. /ảnh//ngẩn người/]

Tạ Ninh không nhịn được mà bật cười khúc khích, cậu nhắn lại một cái icon bất lực, đang định bỏ điện thoại xuống tiếp tục ghi nhớ thì lại có tin nhắn mới.

[Tạ Ninh, ngủ ngon. /ảnh/]

Đó là một bức ảnh chụp từ trên xuống, không có người, chỉ có ánh đèn vàng nhàn nhạt chiếu ra từ cửa sổ phòng cậu, được chụp từ cửa sổ tầng trên.

Cảm giác này rất lạ kỳ, cùng là bị âm thầm nhìn đến, nhưng không giống cái nhìn chằm chặp của bạn học ở trường.

Mặc dù không muốn dính líu quá nhiều với Mạnh Kỳ Cửu, nhưng sau khi xoắn xuýt một lúc lâu cậu vẫn nhắn lại một câu.

[Ngủ ngon.]