Mặt Cảnh Từ đỏ bừng lên.
Cậu cuống quít buông áo xuống, kéo khóa áo khoác thẳng một phát hết cổ, sau đó tức giận trừng nam sinh trước mặt: "Cậu nói bậy gì đó! Tôi không tự, tự..." Thật sự không thể nói ra cái chữ đằng sau, cậu đành mạnh miệng: "Tôi không làm cái kia!"
Nam sinh thu gương mặt đỏ chót của cậu vào đáy mắt, thản nhiên hỏi: "Nói đi, lần này lại muốn chơi mánh khóe gì?"
Cảnh Từ không biết rốt cuộc nguyên thân và người này có quan hệ thế nào, chỉ mím môi không trả lời.
"Tôi đã nói mấy lần là không được quấn lấy tôi rồi hả?" Nam sinh nghiêng người nhìn cậu, thanh âm rất nhẹ, ngữ điệu không lên không xuống nhưng lại lạnh lùng nghiêm nghị: "Sao nào, không phải là muốn giẫm lên điểm mấu chốt của tôi mấy cú để thử phản ứng của tôi à?"
Hắn dùng bật lửa vỗ nhẹ lên mặt Cảnh Từ, cười thành tiếng: "Thật sự nghĩ tính cách ông đây tốt quá hả."
"Nghe đâu cậu còn tới nói với người ta rằng mình là bạn trai cũ của tôi? Đến đây nói một chút, chúng ta yêu đương từ bao giờ?"
"Xì ——" Hắn rũ mắt, hàng mi dày cũng không cản được ánh mắt sắc bén: "Bớt đi tìm người ta đi. Ông đây không có hứng thú với cậu, hiểu chưa?"
Bạn trai cũ...
Căn bản không cần nghĩ thêm nữa, Cảnh Từ đã biết kẻ trước mặt là ai.
Nhân vật chính công trong sách, Doanh Kiêu.
Chẳng trách nguyên thân dây dưa đến cùng, theo đuổi không bỏ, ngay đến trí thông minh cũng không cần, khuôn mặt này thật sự quá xuất sắc.
Thấy cậu chỉ nhìn mình không nói câu nào, Doanh Kiêu cau mày, cánh tay đè trên mặt cậu tăng sức hơn. Hắn nhấn mạnh: "Nghe rõ chưa?"
Vỏ kim loại của bật lửa lành lạnh trên mặt, còn có ít cảm giác đau đớn, Cảnh Từ bỗng lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu không chút do dự.
"Cậu yên tâm, từ nay về sau tôi nhất định sẽ cách xa cậu."
Làm một nhân vật phụ có kết cục tương lai thê thảm, cậu chỉ ước có thể rũ sạch quan hệ với nhân vật trong truyện. Văn ngọt sảng không có logic, ai biết câu chuyện lừa bịp này sẽ phát triển kịch bản gì để công thụ ở bên nhau chứ.
Doanh Kiêu còn tưởng Cảnh Từ sẽ cãi bướng giống lúc trước, không ngờ cậu lại đồng ý rất dứt khoát.
Hắn khẽ nhướng mày, nhóc biếи ŧɦái này đang lạt mềm buộc chặt hay là thật sự chuẩn bị từ bỏ đây?
"Cậu..." Hắn còn định nói tiếp thì thình lình có một đám người từ bên ngoài tràn vào.
Kẻ cầm đầu có vóc dáng cao to, mặc bộ đồ chơi bóng rổ, cánh tay lộ bên ngoài với cơ bắp chắc nịch, trông tràn ngập sức mạnh.
Thấy hai người họ, gã cầm bóng rổ cực lực ném lên tường rồi cười nham hiểm: "Ui, đây không phải là anh Kiêu à, trốn trong nhà vệ sinh làm gì đấy?"
Bóng rổ gặp lực cản, bắn ngược trở về một cách mạnh mẽ, sắp sửa đập trúng Doanh Kiêu. Hắn tùy ý duỗi tay và dễ dàng chụp được quả bóng, sau đó nhướng mày nhìn tên cơ bắp kia: "Mày là ai?"
"Doanh Kiêu! Con mẹ nó đừng có vuốt mặt không nể mũi nhé!" Tên cơ bắp bị ánh mắt khinh miệt của hắn chọc tức đến mức gào lớn: "Tao cho mày biết! Ngày nào có Lệ Sư tao thì ngày đấy trường Thực nghiệm tỉnh không đến lượt mày đâu!"
Lệ Sư, Cảnh Từ bỗng chốc ngẩng đầu.
Một kẻ cặn bã trăm phần trăm trong truyện, học cùng khóa với Cảnh Từ. Gia đình bỏ tiền nhét gã vào trường Thực nghiệm tỉnh, nhưng khai giảng chưa được một tháng, gã đã dồn ép một nữ sinh cùng lớp phải nhảy lầu ở ký túc xá.
May là cuối cùng vẫn cứu sống được, Lệ Sư cũng bởi vậy mà phải thôi học.
Một năm sau, đoán chừng việc này đã bị lãng quên, nhà họ Lệ lại nhét Lệ Sư vào Thực nghiệm tỉnh lần nữa, bắt đầu từ lớp mười.
Doanh Kiêu lấy thuốc lá ra châm lên rồi khẽ cắn điếu thuốc: "Lệ Sư?"
"Đúng!" Lệ Sư cười lạnh một tiếng: "Sao, sợ à? Số người bị bố mày đánh gãy chân mấy năm nay, hai bàn tay cũng đếm không xuể! Nếu không phải tao tạm nghỉ học thì mày là cái thá gì chứ?!"
Gã giả hung ác, kỳ thực trong lòng cũng hơi sợ sệt.
Gã đã từng tận mắt chứng kiến Doanh Kiêu đánh người, thiếu niên vừa cười vừa đè chặt kẻ khác trong bể bơi, mặc cho người nọ giãy giụa cầu xin thế nào cũng không buông tay, đôi mắt mở to nhìn người đó dần mất sức, sặc nước...
Sự lạnh lùng và tàn nhẫn chảy ra từ trong xương làm Lệ Sư cảm thấy sợ hãi mỗi lần ngủ mơ đêm khuya.
Không những thế, một năm trước Lệ Sư còn nghe nói Doanh Kiêu đánh giáo viên trường Thực nghiệm tỉnh, sau đó không chỉ không có bất kỳ xử phạt gì, mà còn có thể đi học bình thường.
Lần này, nếu không phải bên kia trả nhiều tiền khiến gã thật sự không từ chối nổi, gã căn bản sẽ chẳng gây sự với kẻ này.
Cơ hội hôm nay trông như trùng hợp, mà trên thực tế gã đã chờ nó lâu rồi.
Kể từ lúc nhìn thấy Doanh Kiêu một mình, gã biết thời cơ đã đến. Dù Doanh Kiêu lợi hại cỡ nào thì một cũng không địch được nhiều. Huống chi phía bọn họ có tổng cộng tám người, tên nào cũng là kẻ đánh nhau lão luyện, có thể đè chết hắn.
Doanh Kiêu cười nhạo, lười nhác nhả ra một ngụm khói: "Không biết."
"Đ*t mẹ mày!" Hết lần này đến lần khác bị phớt lờ, nỗi sợ hãi trong lòng Lệ Sư tức khắc bị cơn giận thay thế. Gã giơ tay chỉ vào Doanh Kiêu: "Biết điều chút, gọi một tiếng anh Sư, tao..."
Doanh Kiêu đá gã một cước lăn ra đất, rồi một tay xách gã dậy ấn lên bức tường đất bùn: "Đ*t ai?"
Toàn thân hắn tàn bạo lạnh lẽo, không còn thấy dáng vẻ biếng nhác ban nãy nữa. Hắn cụp mắt, đấm một cú mạnh lên bụng Lệ Sư: "Mau, lặp lại cho bố mày một lần nữa, mày muốn đ*t ai?"
Lệ Sư kêu gào trong đau đớn, tay chân vung loạn xạ cố phản kháng. Doanh Kiêu trói quặt hai tay gã ra sau lưng, tàn nhẫn đạp cong đầu gối gã.
Đầu gối Lệ Sư yếu đi, quỳ bịch xuống. Đầu gã đập lên tường, đau đến nỗi mắt trợn trắng.
Doanh Kiêu túm chặt tóc gã, ép gã ngẩng đầu lên. Sức lực lớn khiến mặt mũi Lệ Sư vặn vẹo: "Nói đi, đ*t ai?"
Lệ Sư ngửa đầu đối diện ánh mắt hắn. Trong đôi mắt ấy tràn ngập giá rét, giống như băng tuyết ngàn năm không đổi. Chỉ một cái nhìn đã làm Lệ Sư chảy mồ hôi lạnh đầy người.
"Bọn mày, bọn mày là xác chết à?" Lệ Sư rùng mình, run run rẩy rẩy, cuối cùng la lên một câu.
Động tác của Doanh Kiêu quá nhanh, người do Lệ Sư dẫn tới vốn không kịp phản ứng, lúc này còn đang ngơ ngác đứng đó. Nghe được tiếng gào thảm thiết của Lệ Sư, họ mới như tỉnh lại từ trong mộng, nhớ ra hẳn là mình phải lên hỗ trợ.
Chẳng qua, sự hung tàn độc ác mà Doanh Kiêu vừa để lộ đã tạo áp lực ngăn họ lại. Vài người anh xem tôi tôi xem anh, ai cũng không dám là kẻ đầu tiên xông lên. Cuối cùng họ cắn răng, dứt khoát cùng nhau nhào tới.
Doanh Kiêu quăng Lệ Sư xuống đất như vứt một bao tải rách, rồi giẫm một cước lên mặt gã: "Vừa lúc, cùng lên thì tiết kiệm được ít sức."
Trong nháy mắt, cả đám người đánh đấm túi bụi.
Một nam sinh phía Lệ Sư có khả năng quan sát tinh tường, liếc một cái đã nhìn ra Cảnh Từ dễ bắt nạt. Cậu ta xoay chân, từ bỏ việc cùng đồng bọn vây công Doanh Kiêu rồi xông thẳng về phía Cảnh Từ.
Cảnh Từ không có kinh nghiệm đánh nhau nên không phản ứng kịp, đầu và mặt đã trúng vài cú.
Lúc không chạm đến điểm mấu chốt, tính tình Cảnh Từ vô cùng tốt.
Cậu lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã gặp nhiều chuyện bất công, căn bản chẳng thể nào so đo từng chuyện. Ai mắng cậu một câu hay khıêυ khí©h cậu mấy lần, Cảnh Từ chưa bao giờ để ý.
Nhưng Cảnh Từ có một miếng vảy ngược, chạm vào ắt chết.
Đó chính là đầu cậu.
Thuở nhỏ cậu nghe viện trưởng dạy bảo, khắc những lời như việc học hành thay đổi vận mệnh vào tận xương tủy. Lại nghe thêm chuyện có đứa trẻ ở cô nhi viện bị đánh vỡ đầu rồi trở nên ngu ngốc, thành ra từ đó cậu luôn bảo vệ nghiêm ngặt đầu óc của mình.
Suốt mười tám năm, nhờ bộ não thông minh này mà cậu đã nhiều lần ngồi vững ngôi vị số một trong các cuộc thi. Sắp sửa công thành danh toại, thi đậu trường đại học lý tưởng của mình, cậu bất ngờ xuyên không.
Xuyên không cũng chẳng sao, Cảnh Từ là một người lý trí, kinh hoảng trong chốc lát là bình tĩnh lại được.
Dù sao sống ở đâu cũng là sống thôi, cậu không sợ.
Nhưng bây giờ, thế mà lại có kẻ đánh vào đầu cậu, còn đánh những vài cú!
Cảnh Từ nhìn chằm chằm nam sinh kia, tiến lên trước một bước.
Rõ ràng trên mặt cậu không có cảm xúc gì, song nam sinh ấy lại thấy được sát khí sôi sục, nhất thời bị dọa đơ người.
Doanh Kiêu liếc thấy tình hình bên Cảnh Từ, bèn cau chặt mày.
Tuy hắn không muốn tiếp xúc với Cảnh Từ, nhưng sự việc hôm nay, rõ ràng Cảnh Từ bị liên lụy vì hắn, hắn không thể bỏ đi xem như không thấy được.
Đánh một cú khiến tên cuối cùng đổ nhào xuống đất xong, Doanh Kiêu xoay người đi tới.
Sau đó hắn trông thấy một Cảnh Từ vốn bình thường hay bắt nạt kẻ yếu, chẳng bao giờ dám nói nặng lời với kẻ mạnh, nay vớ lấy cây lau nhà bên cạnh rồi ấn nó lên mặt nam sinh kia một cách chuẩn xác không hề do dự.
Giẻ lau vừa chùi toàn nhà vệ sinh, bên trên nhuộm màu vàng vàng đen đen, mùi vị "thơm ngát" có thể so với vũ khí hạt nhân. Cậu nam sinh hơi ngẩn người, hai tay lập tức móc miệng không ngừng, khom lưng điên cuồng nôn khan, vẻ mặt như sắp sụp đổ đến nơi.
Doanh Kiêu: "..."
Cảnh Từ lạnh lùng nhìn nam sinh kia, giống một con thú hoang nhỏ cuối cùng đã xé được da dê. Cậu cầm cây lau nhà và liên tục ấn lên mặt người nọ: "Cậu dám đánh đầu tôi? Cậu mà cũng dám đánh vào đầu tôi?!"
Nước mắt nước miếng của cậu nam sinh trộn lẫn vào nhau, ướt đẫm gương mặt. Cậu ta gần như muốn nôn sạch tim gan phèo phổi, đầu óc mê sảng.
Doanh Kiêu đã tới chỗ Cảnh Từ. Cậu cầm cây lau, quay đầu đầy cảnh giác.
"Khụ." Doanh Kiêu nắm tay che môi, làm thông cổ họng. Hắn nhìn thấy dáng vẻ phòng bị của Cảnh Từ, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ chỉ cây lau nhà trên tay cậu và nói: "Cho tôi mượn cái này một lát."
Cảnh Từ chần chừ đưa cây lau cho hắn.
Doanh Kiêu cầm lấy, tầm mắt lướt qua đám người nằm trên đất. Tiếp đó, trong đám đang rêи ɾỉ đau đớn ấy, hắn xốc Lệ Sư khỏe mạnh nhất lên.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Lệ Sư, hắn đạp một cước lên bụng gã rồi bắt chước hành động của Cảnh Từ, ấn nó lên mặt gã: "Vừa mới hỏi mày đấy, câm à?"
Mùi tanh hôi xông vào mũi, Lệ Sư bị sặc cảm thấy buồn nôn, liều mạng giãy giụa. Động tác kịch liệt làm vài mảnh vải vụn lọt vào trong miệng gã. Lệ Sư mắc ói, mở miệng định nôn ọe, lại chợt nghe thấy Doanh Kiêu lạnh lẽo nói bên tai: "Dám ói ra thì tao sẽ cho mày ăn thêm lần nữa."
Lệ Sư run cầm cập, rốt cuộc không chịu nổi sự tấn công của hai mặt vật lý hóa học, gã sụp đổ: "Em, em sai rồi, anh Kiêu, tha cho em..."
"Nghe không hiểu lời tao nói à?" Doanh Kiêu đạp lên ngực gã, ấn cây lau nhà về phía trước và gằn từng chữ: "Tao hỏi mày, mày muốn đ*t ai?"
"Đ*t, đ*t em..." Toàn thân Lệ Sư run rẩy kịch liệt, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở: "Đ*t, đ*t em."
"Ồ." Doanh Kiêu lạnh lùng nhếch môi: "Xấu quá, không được."
Hắn dùng mũi chân gẩy gẩy mặt Lệ Sư, cụp mắt hờ hững nói: "Tao ghét người khác nói với tao ba chữ kia."
Lệ Sư ra sức gật đầu, run run đáp lại: "Em, em sẽ không..."
"Đồ chết nhát." Doanh Kiêu ném cây lau nhà đi, sau đó tiến lên phía trước hai bước, hơi ngừng lại rồi quay đầu gọi Cảnh Từ: "Đi thôi."
Tác giả có lời muốn nói: Bây giờ —— Doanh Kiêu: Nhóc biếи ŧɦái này không đúng lắm.
Về sau —— Doanh Kiêu: Thấy chưa, người vừa xinh đẹp vừa lợi hại vừa thông minh kia, là vợ tôi!