Doanh Kiêu ôm trọn Cảnh Từ, cúi đầu nhìn xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu cậu, trong mắt tràn ngập ý cười: "Giờ mới bao lâu mà đã không thấy là không chịu được rồi, chẹp chẹp."
Cảnh Từ chạy mệt thở hổn hển: "Tôi không cố ý, là ban nãy không thấy rõ." Cậu giơ tay muốn đẩy Doanh Kiêu ra.
Nhưng cậu vừa chạy cật lực, cả người mềm oặt, căn bản không lấy sức nổi. Cậu đẩy hai lần mà Doanh Kiêu vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, chẳng nhúc nhích tý nào.
"À ——" Doanh Kiêu dài giọng, nói đầy thâm ý: "Ngày ngày cậu tỏ tình với tôi, theo dõi tôi, đánh nhau vì tôi, trên sân thể dục nhiều người như vậy mà lại nhào vào trong lòng tôi. Nhưng tôi biết, cậu không cố tình, đây chỉ là sự trùng hợp."
Cảnh Từ bị hắn nói nóng cả mặt, định giải thích: "Thật xin lỗi, cậu đừng hiểu lầm, tôi thật không có ý đó."
Cậu hơi ngừng lại, sợ Lý Trụ chờ lâu sốt ruột nên đẩy Doanh Kiêu lần nữa: "Cậu buông ra trước đã, lúc về tôi sẽ lại xin lỗi cậu, Lý Trụ còn đang ở căng tin chờ tôi."
Cậu càng cuống thì Doanh Kiêu càng không chịu buông, thậm chí còn thêm táo tợn mà ôm eo cậu, nhốt cậu trong lòng mình.
"Là tôi ôm cậu trước à?" Doanh Kiêu nhìn Cảnh Từ giãy giụa trong ngực, không hiểu sao chỉ muốn ra sức bắt nạt cậu: "Đúng không, bạn học nhỏ, sờ mó xong còn cáo trạng trước hả."
Tiết trời nóng bức, giờ chính là giữa trưa, hai nam sinh dồi dào tinh lực ôm nhau lằng nhằng lâu như vậy, chỉ chốc lát sau Cảnh Từ đổ một thân mồ hôi.
Sự hanh nóng đi kèm việc không nói thông được với Doanh Kiêu đã nhen lửa trong lòng Cảnh Từ. Cậu hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, cố gắng thuyết phục hắn: "Tôi thật sự phải đi ăn cơm, cậu thả tôi ra được không?"
"Nói câu bùi tai thì sẽ thả người." Thanh âm xấu xa của Doanh Kiêu truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Cảnh Từ cụp mắt, đã ở ranh giới sắp bùng nổ: "Buông ra."
"Đâu có ai không định thả cậu chứ." Doanh Kiêu biếng nhác đáp: "Cậu không nói thì làm sao tôi thả được?"
Cảnh Từ mím môi, đột nhiên vươn tay túm lấy phần áo sau lưng Doanh Kiêu, khi hắn chưa kịp phản ứng thì dùng đầu gối húc lên ——
"Đ*t." Doanh Kiêu đau xuýt xoa, sắc mặt cũng thay đổi.
Thân thể hắn hơi cong lại, giận tái mặt nhìn Cảnh Từ: "Cậu..."
Cảnh Từ đã nhịn hắn rất lâu. Cậu lạnh lùng nhìn Doanh Kiêu, thản nhiên hỏi: "Tôi làm sao?"
Cậu biết hôm nay mình đã triệt để đắc tội Doanh Kiêu, thế nên cậu định lát nữa cơm nước xong xuôi thì xuống phố mua một chiếc gọt bút chì. Nếu Doanh Kiêu đánh mình, mình lấy máu cho hắn xem.
Cảnh Từ sửa sang đồng phục lộn xộn trên thân, đôi mắt hẹp dài nhuốm đầy khıêυ khí©h.
Bộ dáng khẽ nhếch môi quật cường của cậu vậy mà lại đáng yêu ngoài ý muốn.
Doanh Kiêu thầm chửi một câu, chút tức giận kia thoắt cái chẳng biết bị ném đi đằng nào.
"Cậu..." Hắn ráng không chú ý đến cơn đau ở thân dưới, nhìn về phía Cảnh Từ.
Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn.
Doanh Kiêu cười khẽ: "Tìm vị trí chuẩn như vậy, có phải là đã nhìn chằm chằm từ lâu không hả?"
Mặt Cảnh Từ phừng đỏ.
Cậu hung ác trừng mắt liếc Doanh Kiêu, mắng một câu: "Thần kinh!", rồi xoay người bỏ chạy.
Doanh Kiêu cong môi, hồi tưởng biểu tình xấu hổ tức tối của cậu, cảm thấy cơn đau giảm bớt rất nhiều.
Ở Thực nghiệm tỉnh, độ nổi tiếng của Doanh Kiêu khá cao, lúc này trên sân thể dục lại toàn là người, hắn và Cảnh Từ lôi lôi kéo kéo đã đưa đến không ít sự chú ý. Doanh Kiêu dõi theo bóng dáng Cảnh Từ chạy đằng xa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lướt xung quanh, ánh mắt soi xét bốn phía tức khắc biến mất tăm.
Hắn xách hộp giữ nhiệt bước trên đường nhỏ, đi đến một nơi vắng vẻ, rốt cuộc không kìm được tiếng rên.
Mẹ nó, thực sự quá đau, nhóc biếи ŧɦái này xuống tay thật độc ác.
"Sao cậu đến trễ thế?" Cảnh Từ vào căng tin, chạm mặt Lý Trụ ngay ở cửa.
Cậu ta kéo Cảnh Từ tới khu ăn uống: "Tớ giúp cậu gọi cơm, nấm chiên và đậu phụ ma bà, hai bát lớn, ok không?"
"Ok, đều là món tớ thích." Cảnh Từ cảm ơn Lý Trụ, ngồi xuống trước bàn ăn: "Bao nhiêu tiền? Để tớ gửi cậu."
"Không cần không cần." Lý Trụ xua tay, cũng không đặt nặng sáu đồng tiền kia: "Lần sau cậu giúp tớ mua là được."
"Vậy cũng được." Cảnh Từ nghiêm túc ghi nhớ, cẩn thận hứa hẹn: "Ngày mai tớ mang bữa sáng cho cậu tiếp nhé."
Lý Trụ bị cậu chọc cười, cảm thấy tính cách của Cảnh Từ thật sự là càng lúc càng trở nên tốt đẹp. Cậu ta toét miệng nói: "Thế bữa sáng về sau của tớ đành kính nhờ cậu vậy."
Cảnh Từ gật đầu: "Cứ để cho tớ."
Hai người mỉm cười nhìn nhau, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Thời gian nghỉ trưa của trường Thực nghiệm tỉnh là một tiếng, Cảnh Từ ăn cơm mới hết hai mươi phút. Phòng học ầm ầm ĩ ĩ, cũng không ngủ nổi, cậu dứt khoát lấy quyển toán "Năm ba" ra để tiếp tục giải đề.
Trong mắt học sinh 11/7, dáng vẻ chịu khó của cậu quả thật có thể gọi là không thể tưởng tượng nổi.
Hà Chúc huých khuỷu tay vào Bành Trình Trình, sau đó chỉ Cảnh Từ và khẽ khàng nói: "Lão Bành, mày xem, kể từ hôm qua cậu ta vẫn đang luôn điên cuồng làm bài. Tao không hiểu lắm, cậu ta biết thật hay viết bừa?"
Bành Trình Trình bình tĩnh nhìn thoáng qua bờ lưng Cảnh Từ, không suy xét mà đã đưa ra kết luận: "Viết bừa."
"Nhưng mà..." Hà Chúc hoang mang: "Sao tao cứ thấy cậu ta viết rõ ràng đâu ra đấy..."
Y đứng dậy: "Không được... Tao tò mò chết mất, tao muốn đi thử cậu ta xem sao."
Doanh Kiêu nhướng mày, định đạp y về, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà thu chân lại, ánh mắt theo sát Hà Chúc.
"Cảnh Từ." Hà Chúc cầm một quyển sách ôn tập đến cạnh Cảnh Từ, tùy tiện lật ra một trang: "Mày cho tao hỏi một bài."
"Bài nào?" Cảnh Từ luôn nghiêm túc với học tập. Cậu đặt cây bút trong tay xuống, nhìn lướt qua đề bài Hà Chúc chỉ, gần như là suy nghĩ ngay lập tức.
Lý Trụ không ở chỗ ngồi, Cảnh Từ bèn nhích sang bên cạnh, ra hiệu Hà Chúc ngồi vị trí của mình. Sau đó cậu cầm giấy nháp bắt đầu giảng cho y: "Kỳ thực đề này rất đơn giản, nhớ kỹ công thức là ra..."
Cậu nhanh chóng viết vài công thức hàm số lên giấy, chỉ từng cái cho Hà Chúc xem, trình tự các bước giải toán được viết kỹ càng tỉ mỉ: "Cho nên C là đáp án chính xác, cậu nghe hiểu chưa?"
Từ giây phút cậu mở miệng, Hà Chúc đã sợ đờ người.
Y giật mình đến nỗi căn bản chẳng hề nghe thấy Cảnh Từ nói cái gì.
Thế mà Cảnh Từ thật sự biết làm! Không phải cậu ta là học sinh yếu kém giống mình à?! Tại sao học sinh yếu kém còn sẽ giải loại đề trông rất cao cấp này?!
"Nghe không hiểu hả?" Cảnh Từ thay một tờ giấy nháp trắng khác, kiên nhẫn nói: "Không sao, tôi giảng cho cậu một lần nữa."
Mạch suy nghĩ của Cảnh Từ vô cùng rõ ràng, giảng chi tiết, liệt kê từng dạng kiến thức được đề cập trong đề. Ba lần giảng liên tiếp, Hà Chúc lại bất ngờ nghe hiểu.
Y cầm sách ôn tập, hốt hoảng trở về chỗ của mình, hai mắt nhìn thẳng, linh hồn nhỏ bé bay bay.
"Sao rồi? Cậu ta thật sự sẽ làm à?" Trong phòng học nhao nhao ồn ào, giọng Cảnh Từ lại không lớn, dù Trịnh Khuyết có nghiêng tai thì cũng không nghe rõ hai người nói gì.
Gã chọc chọc Hà Chúc: "Trả lời đi! Mày sao thế?"
Hà Chúc xoay cổ rắc rắc, đôi mắt mơ màng: "Cos đối sin bù phụ chéo khác pi tan cot(1)."
(1) Nguyên gốc là 奇变偶不变, 符号看象限. Có nghĩa là "Lẻ biến chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc vuông". Đây là một dạng câu vần vè dễ thuộc cho học sinh nhớ kiến thức. Vì giải thích ra khá dài, và Việt Nam cũng không có câu tương tự, nên tôi mạn phép đổi lại thành câu thông dụng bên trên. Câu gốc sẽ được giải thích ở christinespersonalblog.wordpress.com cho bạn nào muốn biết.
Trịnh Khuyết: "..."
Trịnh Khuyết nhìn Hà Chúc đầy sợ hãi, nắm vai y và lay thật mạnh: "Lão Hà! Lão Hà! Mày sao thế?! Mày tỉnh táo lại đi!"
"Đừng lay đừng lay." Hà Chúc đẩy tay gã ra, vuốt mặt một phen, vẻ mặt y rất phức tạp: "Mày không biết đâu, ban nãy..." Y chỉ vào Cảnh Từ, khẽ nói: "Cậu ta mới nhìn lướt qua đã biết đáp án, chỉ một cái liếc mắt thôi lão Trịnh! Mày hiểu được cảm nhận của tao sao?"
"Mịa nó!" Trịnh Khuyết không kìm được, phun ra một câu chửi bậy: "Cậu ta thật sự biết làm?"
"Chẳng những thế," Ánh mắt Hà Chúc đượm tang thương, để lộ cảm giác hoài nghi cuộc đời: "Mày biết không, lão Trịnh? Khi cậu ta nhìn đề rồi lại ngẩng đầu nhìn tao, tao luôn cảm thấy cậu ta đang thần giao cách cảm với tao rằng: Đề đơn giản đến vậy mà còn có kẻ không biết làm."
Trịnh Khuyết vẫn cảm thấy việc này không chân thật cho lắm: "Ngộ nhỡ là trùng hợp thì sao?"
Gã lôi ra một quyển sách ôn tập từ ngăn bàn giống ổ chuột của mình, tìm được một đề parabol thoạt nhìn đã thấy cực kỳ khó, không dằn lòng được: "Tao cũng đi hỏi chút."
Không đợi Hà Chúc ngăn cản, gã đã phóng vυ"t đến chỗ Cảnh Từ ngồi, "Cảnh Từ, đề này mày biết làm không?"
Cảnh Từ mới đến, vốn không biết Trịnh Khuyết là dạng đến sách Toán có mấy quyển cũng không biết rõ. Cậu tiếp nhận quyển sách, nghiêm túc đáp: "Để tôi đọc đã."
Đề này phức tạp hơn đề trước đó Hà Chúc hỏi rất nhiều, là một cái hố khó có thể vượt qua với đa số học sinh cấp ba. Nhưng đối với Cảnh Từ, nó chỉ bằng một bữa ăn sáng.
Cậu tính toán trên nháp chốc lát là lập tức nghĩ ra cách giải và đáp án. Cậu ngước mắt ra hiệu Trịnh Khuyết nhìn: "Đề này thoạt nhìn phức tạp, nhưng nếu tìm đúng phương pháp thì cũng không khó."
Cậu nhanh chóng vẽ một đường parabol rồi đánh dấu tọa độ: "Trước tiên đọc câu hỏi thứ nhất, tìm tọa độ Pn, chúng ta sẽ tìm thông tin cung cấp trong đề trước."
Cậu vừa nói vừa viết quá trình lên giấy, rất nhanh đã tính ra đáp án.
Đề Hà Chúc hỏi đơn giản, hơn nữa ít nhất y còn nghe giảng, nên có thể nghe hiểu. Trịnh Khuyết thì khác, đừng nói nghe hiểu, đến đề bài gã còn đọc không hiểu mấy.
Gã chết lặng xem Cảnh Từ một mạch tính ra đáp án của ba câu hỏi. Không chờ Cảnh Từ hỏi mình đã hiểu chưa, gã đã giật lấy giấy nháp, lật đến đáp án phía sau sách ôn tập để so sánh.
Tất cả đều đúng, chẳng hề có gì khác biệt với đáp án tiêu chuẩn.
Gã đờ đẫn lết chân về chỗ ngồi của mình.
"Cậu ta sẽ làm, đúng không? Tao đã bảo là cậu ta biết mà!" Hà Chúc như phát hiện ra lục địa mới, đẩy Trịnh Khuyết không ngừng: "Giải ra đúng không?"
Trịnh Khuyết ngơ ngác gật đầu: "Đúng hết. Hơn nữa căn bản chẳng mất bao lâu! Không phải lão Lưu thường xuyên nói lớp trưởng luôn đạt số một của chúng ta cũng không làm được đề khó ở cuối sao?"
"Mẹ nha!" Hà Chúc ôm ngực, trợn mắt nhìn: "Ý mày là... Cảnh Từ còn học giỏi hơn, hơn lớp trưởng?!"
Việc này quá kỳ lạ, thế nên Bành Trình Trình kiệm lời cũng không nhịn được mà tham gia câu chuyện: "Không phải chứ, cậu ta trở nên lợi hại như thế từ bao giờ?"
Hà Chúc cả kinh: "Chẳng lẽ cậu ta bị..."
Doanh Kiêu đá một cước lên ghế Hà Chúc, hừ lạnh: "Nói bậy gì đấy, không phải trước nay cậu ta luôn nộp giấy trắng ở mỗi cuộc thi à?"
Trịnh Khuyết gật đầu: "Đúng thế, nhưng tao luôn cảm thấy mấy hôm nay cậu ta không bình thường lắm..."
"Có cái gì không bình thường?" Doanh Kiêu cụp mắt, vô cùng tự nhiên nói một tin tức giật gân: "Tao nghe lão Lưu kể rằng, bố mẹ cậu ta đều ly hôn rồi tái hôn, cũng có con riêng..."
Hắn khẽ cười giễu: "Vì hấp dẫn sự chú ý của cha mẹ mà gây ra ít việc ngốc nghếch, cũng là điều dễ hiểu."
Hắn vừa nói xong, lập tức bẻ lệch dòng suy nghĩ của đám người.
Hà Chúc đập bàn thật mạnh: "Đúng đúng đúng! Là lý do này! Thảo nào!"
Y đột nhiên tỉnh ngộ: "Thảo nào khi thi cậu ta thường nộp giấy trắng, lão Lưu nói gì cũng không thay đổi, hóa ra là người ta vàng ròng giả đồng đen."
Quan hệ của Trịnh Khuyết và bố mẹ gã cũng chẳng ra sao, nghe thế bỗng bị dẫn dắt: "Tao nghe nói thành tích thi vào cấp ba của cậu ta vô cùng tệ, bố cậu ta tốn không ít tiền để nhét con mình vào Thực nghiệm tỉnh. Ha ha ha ha, nếu bố cậu ta biết cậu ta đang giả thành học sinh kém thì không bị tức chết chắc?"
"Tiền lắm đều mất trắng! Mẹ nó, đáng tiếc tao không có thực lực ấy, không thì tao cũng sẽ làm như vậy! Học sinh xuất sắc đúng là học sinh xuất sắc, chiêu độc như thế cũng nghĩ ra được!"
Bành Trình Trình lắc đầu: "Độc, nhưng rất trẻ trâu."
"Không phải bây giờ người ta không đóng giả tiếp rồi à?" Hà Chúc tạm thời đảm đương vai trò người phát ngôn của Cảnh Từ: "Nói thật, tao còn cảm thấy rất xúc động."
Ba người tụm lại cùng nhau líu ríu bàn luận, trên mặt mang theo sự sùng bái với Cảnh Từ.
Doanh Kiêu thấy bọn họ không nghĩ đến phương hướng khác thì không tham gia cuộc đối thoại này nữa. Hắn gục xuống, bắt đầu ngủ bù.