"Nói đi, lần này tại sao đánh nhau?"
Lúc Cảnh Từ lấy lại ý thức thì nghe thấy một giọng nam xa lạ.
Cậu mở mắt ra, thấy mình đang đối mặt một đôi mắt to như chuông đồng, trợn lên giận dữ.
Người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hung ác đập bàn làm việc vang ầm ầm, tức giận gào to: "Hôm trước mới hứa với thầy xong, không trốn học không đánh nhau, phải học tập thật giỏi, kết quả thì sao? Chẳng mấy chốc lại chứng nào tật nấy! Có phải em cho rằng thầy không trị được em không? Hả?"
"Nhìn thầy làm gì? Thầy nói cho em biết, Cảnh Từ, lần này em đừng mong lừa thầy trót lọt!"
Cảnh Từ đờ đẫn nhìn ông, đầu óc trống rỗng.
Chuyện gì thế này?
Cậu chỉ nhớ sau khi thành tích thi đại học được công bố, cậu biết mình bỏ lỡ cơ hội thành thủ khoa khối khoa học tự nhiên vì thiếu một điểm. Phiền muộn và không cam lòng, cậu trốn trong nhà uống vài hớp rượu, lúc tỉnh dậy mọi thứ đã thành như bây giờ.
"Em..." Cậu vô thức đáp theo lời của người đàn ông: "Em không đánh..."
"Không đánh?!" Đối phương nghe thấy câu này của cậu thì càng tức giận, thanh âm lớn gần như muốn chọc thủng màng nhĩ Cảnh Từ: "Em còn dám nói là em không đánh à?! Người ta cũng đã ngất xỉu rồi, em đây không phải đánh thì là cái gì? Là sờ hả? Đến đây đến đây, em đến, hôm nay ông đây sờ chết em!"
Nói đoạn, ông đánh sau lưng Cảnh Từ một cái.
Cảnh Từ đau xuýt xoa. Cậu thấy ông giơ tay, có vẻ sắp đánh xuống tiếp, bèn vội vã thò tay chắn: "Bác ơi, bác chờ chút —— "
Vừa đưa tay ra, cậu đã cảm thấy bất thường.
Tư thế viết chữ của Cảnh Từ đã không đúng tiêu chuẩn từ nhỏ. Giáo viên dạy cậu cố sửa chữa vô số lần nhưng vẫn không được. Thành ra ngón giữa tay phải của cậu một vết chai nhỏ hơi nhô lên.
Song đôi tay trước mắt lại có ngón tay trắng nõn, bên trên chẳng hề lưu dấu vết do viết quá nhiều.
Đây không phải là tay cậu.
Đầu óc Cảnh Từ kêu ù một tiếng, trong nháy mắt tim đập như trống dồn.
Cậu hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại sau mấy giây rồi cúi đầu chậm rãi nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Đồ mặc trên người cậu cũng chẳng phải là áo sơ mi trắng quen thuộc, mà là một bộ đồng phục trắng xanh đan xen, ngực trái có in một hình thù kỳ quái, phía dưới vòng quanh mấy chữ nhỏ: trường cấp ba Thực nghiệm tỉnh Đông Hải.
Cảnh Từ lảo đảo, lưng cậu đập mạnh lên cạnh bàn làm việc.
Đây không phải là thân thể của cậu, cũng chẳng phải là trường học của cậu.
Cậu... Xuyên không.
"Em gọi thầy là cái gì? Bác?" Người đàn ông khó tin mà chỉ vào Cảnh Từ. Ông tức giận, hít thở nặng nề: "Thầy chỉ bảo em hai câu, bây giờ đến tiếng thầy cũng không muốn gọi à?!"
"Bình tĩnh, thầy Lưu, thầy bình tĩnh." Một thầy giáo ục ịch đeo kính đi tới, liều mạng giữ chặt thầy Lưu đang nổi trận lôi đình: "Cảnh Từ bị thầy đánh nên đờ ra thôi, không có ý gì khác đâu."
Ông quay đầu về phía Cảnh Từ rồi liếc mắt ra hiệu: "Mau xin lỗi giáo viên chủ nhiệm lớp em đi."
Giờ phút này, trong lòng Cảnh Từ đã dâng lên sóng gió cuồn cuộn ngập trời. Sắc mặt cậu trắng bệch, nỗ lực để mình trấn định lại.
"Xin lỗi thầy, em sai rồi."
Thầy Lưu hừ một tiếng, đẩy tay của thầy ục ịch ra rồi đi tới trước mặt Cảnh Từ. Ông hận mài sắt không thành kim mà nói: "Không biết cha mẹ em mất bao nhiêu sức lực mới đưa được em đến trường Thực nghiệm tỉnh chúng tôi, chỉ vì mong em có một hoàn cảnh học tập tốt đẹp. Em thì giỏi rồi! Học đánh nhau, học trốn tiết, chỉ không chịu mỗi việc học tập! Em xứng đáng với bọn họ à?"
"Thầy không hiểu, em và Kiều An Ngạn, một đứa lớp 11/7 một đứa lớp 11/11, phòng học cũng không cùng tầng, rốt cuộc cậu ta chọc đến em ở điểm nào?"
"Kiều An Ngạn?"
Kiều An Ngạn, trung học Thực nghiệm(1) tỉnh Đông Hải, Cảnh Từ...
(1) Trung học thực nghiệm/National experimental high school/实验高中 là trường cấp ba thí điểm của nhà nước, dẫn đầu trong việc áp dụng phương pháp dạy học mới, tài nguyên và chất lượng dạy học tốt, bồi dưỡng học sinh ưu tú bằng số giáo viên nòng cốt.
Cảnh Từ bỗng tròn mắt, đây không phải là nội dung một quyển trùng sinh vườn trường mà cậu từng đọc à?
Đời trước vai chính thụ Kiều An Ngạn nghèo khổ chán nản rồi chết, do duyên phận đưa đẩy nên trở về năm lớp mười một, từ đây mở ra con đường từ học dốt biến học giỏi.
Câu chuyện này được quảng cáo rùm beng là ngọt sảng văn(2), nhưng tác giả lại chỉ viết đến đoạn vai chính thụ nghịch tập đứng đầu lớp, tình cảm giữa công thụ còn chưa kịp triển khai, thì đã ngừng.
(2) Sảng văn: một thể loại tiểu thuyết, từ đầu đến cuối nhân vật chính đều xuôi gió xuôi nước, thăng cấp thần tốc. Drop nửa chừng, lúc ấy Cảnh Từ còn thầm mắng vài câu trong lòng.
Không ngờ vận mệnh sâu xa chết tiệt, cậu lại bị xuyên vào trong quyển truyện này.
Trong tiểu thuyết, nguyên thân là một nhân vật phụ cấp độ thấp không có mấy đất diễn, vì si mê nhân vật chính công Doanh Kiêu một cách điên cuồng mà làm rất nhiều việc ngu ngốc, thậm chí còn tự xưng mình là bạn trai cũ của Doanh Kiêu. Cuối cùng người này bị nhân vật chính thụ "vả mặt" và bị đuổi học, sau đó chết trong loạn đấu bang phái.
Lần này đánh nhau là do nguyên thân nghe nói Kiều An Ngạn thích Doanh Kiêu, nổi giận đùng đùng đi gây phiền phức cho người ta, hai người cãi cọ rồi bắt đầu đánh đấm.
Cảnh Từ cẩn thận nhớ lại nội dung cốt truyện trong tiểu thuyết, buồn rầu phát hiện, đúng là việc này dẫn đến sự sống lại của Kiều An Ngạn.
Thời điểm hiện tại vừa khớp với đoạn mở đầu của tiểu thuyết.
"Kiều An Ngạn? Giọng điệu đó của em là sao hả?" Thầy Lưu giận dữ, "Đánh cũng đã đánh rồi, đừng bảo thầy là em không biết tên người ta đấy! Em là bom à? Nổ linh tinh chẳng biết suy xét gì cả!
Cảnh Từ hít sâu một hơi, nắm chặt lấy bàn tay còn lại đang run nhè nhẹ. Cậu nhìn về phía thầy Lưu: "Thầy, em biết sai rồi. Em xin hứa về sau sẽ học tập thật tốt, không bao giờ đánh nhau nữa."
Cậu không có hứng thú với Doanh Kiêu, cũng chẳng định tiếp tục làm nhân vật phụ hy sinh cho nhân vật chính.
Là Toán học chơi không vui hay sách bài tập khó làm, tại sao phải yêu đương chứ?
Cậu chỉ muốn tránh khỏi cốt truyện và sống cuộc sống của mình, nói không chừng một ngày nào đó có thể xuyên trở về.
Thầy Lưu nghe thấy cậu nhận sai, ngữ khí dịu xuống không ít, nhưng mặt vẫn đen như cũ: "Nói còn hay hơn hát, em cứ nói được làm được đi đã!"
Ông tiến lên một bước, vươn tay sượt qua tai cậu rồi túm ít tóc vàng giơ đến trước mắt cậu: "Thầy không nói đến cái khác, riêng mái tóc này của em, thầy đã bảo biết bao nhiêu lần là phải cắt hả? Em có nghe không? Hả?"
Cảnh Từ cụp mắt, nhất thời bị màu phân vàng dọa sợ. Cậu lập tức chân thành bày tỏ: "Thầy ơi, em xin lỗi, em sẽ nhuộm tóc lại ngay."
Thái độ nhận sai của cậu quá ngoan, khiến thầy Lưu sản sinh cảm giác vô cùng không chân thật.
Ông quan sát Cảnh Từ từ trên xuống dưới một cách ngờ vực, nheo mắt: "Có phải là em muốn trốn thoát đợt trừng phạt này nên mới cố ý nói vậy không?"
Cảnh Từ vội lắc đầu: "Không phải, không phải. Lần này là em không đúng, thầy phạt em thế nào cũng được. Em chỉ là muốn hối cải làm con người mới, tỏ thái độ trước mặt thầy thôi."
"Chao ôi." Thầy Lưu vui vẻ, nhìn quả đầu vàng của Cảnh Từ cũng thuận mắt hẳn: "Dạy em đã hơn một năm rồi, đây là lần đầu tiên thầy thấy em thành khẩn nhận lỗi như thế đấy."
Ông dạy Cảnh Từ từ năm lớp mười, học kỳ hai phân ban, Cảnh Từ lựa chọn ban tự nhiên nên ở lớp ông luôn.
Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với đứa bé này nữa, nổi loạn không thể tưởng tượng được, lại còn cực kỳ bướng bỉnh, không cho làm cái gì thì lại càng cố làm.
Hơn một năm nay, thầy Lưu tốn rất nhiều tâm tư vì Cảnh Từ, mắng không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chẳng kéo được cậu đi lên đường ngay lẽ phải.
Không ngờ lúc ông định từ bỏ, Cảnh Từ lại đột nhiên hiểu ra.
"Lời em vừa nói với thầy là thật đó chứ?"
Cảnh Từ gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Dạ, đã gây rắc rối cho thầy rồi. Em xin hứa sẽ không làm chuyện khốn nạn nào nữa."
Thầy Lưu nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng Bồ tát, lại thêm việc dẫn dắt Cảnh Từ ngay từ ngày đầu vào cấp ba, nên trong nháy mắt trái tim dao động: "Em đã nói như vậy thì thầy sẽ tin tưởng em một lần. Thầy cũng không hỏi nguyên nhân đánh nhau nữa, chỉ cần em không tái phạm, việc này sẽ được bỏ qua."
"Tuy nhiên," Thầy Lưu nghiêm túc nói: "Đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau, thầy sẽ không giúp em chịu trách nhiệm đâu."
Dứt lời, ông liếc nhìn mái tóc vàng của Cảnh Từ, thử dò xét: "Vậy thì em không cần đến lớp buổi chiều nữa, thầy cho phép em nghỉ để sửa tóc, em thấy sao?"
Cảnh Từ lập tức đồng ý.
Thầy Lưu vui mừng thở dài: "Đi đi, nhớ tới lớp tự học buổi tối nhé."
Cảnh Từ đáp "dạ" rồi ra khỏi văn phòng, còn đóng cửa một cách thân thiện.
Bây giờ là giờ học, trong hành lang thỉnh thoảng truyền đến tiếng giáo viên giảng bài. Cảnh Từ bình tĩnh đứng nghe chốc lát, sau đó quay người đi xuống tầng.
Cậu không có ký ức của nguyên thân, vòng vèo vài đường mới tìm ra nhà vệ sinh.
Thực nghiệm tỉnh là trường cấp ba tốt nhất toàn tỉnh, nhà vệ sinh cũng vô cùng hiện đại.
Từng chiếc bồn cầu đen nhánh được ngăn cách bởi lớp xi măng thấp, bên ngoài có lắp một loạt vòi nước đơn giản.
Cảnh Từ rửa mặt rồi chống hai tay lên bồn rửa, mặc cho giọt nước chảy dọc theo gương mặt mình xuống dưới.
Gió thổi qua, mang đến cảm giác mát mẻ, khiến đầu óc trì trệ của cậu tỉnh táo hơn không ít.
Cậu không biết tại sao mình xuyên không, cũng không biết linh hồn trong thân thể này đã đi đâu, nhưng nếu đã tới thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Không tìm đường chết, không tới gần nhân vật trong truyện, vững vàng sống sót dựa theo cách thức của mình.
Suy nghĩ rõ ràng xong, Cảnh Từ chậm rãi thở hắt một hơi, toàn thân nhẹ nhõm hẳn.
Song khi vừa thả lỏng, cậu mới cảm thấy cơ thể mình hơi đau.
Cậu vươn tay sờ bên ngoài lớp quần áo, bàn tay đi qua chỗ nào là đau chỗ đấy.
Cơ thể này có vết thương.
Cảnh Từ kéo khóa đồng phục ra, vén lên chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay bên trong.
Trên thân thể gầy gò của người thiếu niên có mấy vết máu bầm xanh đỏ đủ cỡ to nhỏ không đồng đều, vì làn da quá trắng nên trông vô cùng đáng sợ.
Xem ra, lần này đánh nhau cùng nhân vật chính thụ, nguyên thân cũng không chiếm được ưu thế gì.
Bàn tay của Cảnh Từ xoa xung quanh. Vẫn ổn, thương thế có vẻ đáng sợ nhưng cũng không quá nghiêm trọng, qua một thời gian máu đọng tự tan là được.
Sợ trên thân còn chỗ khác bị thương, vừa lúc nhà vệ sinh không có ai, Cảnh Từ tìm góc hẻo lánh cởϊ áσ khoác đồng phục rộng thùng thình xuống, vắt lủng lẳng trên cánh tay, sau đó dùng miệng ngậm vạt áo sơ mi, lấy tay chống eo và cố ngoái nhìn ra sau.
Ngay khi cổ cậu sắp xoay gãy, tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài.
Cảnh Từ vô thức nhìn sang.
Một nam sinh cực kỳ đẹp trai mặc bộ đồng phục giống cậu đang đi đến với dáng vẻ uể oải.
Mái tóc đen của hắn lộn xộn, trán và thái dương hơi ẩm ướt, mồ hôi lăn dọc theo đường cong gương mặt xuống dưới cằm, cuối cùng lăn qua hầu kết hơi nhô ra, tiến vào trong cổ áo.
Bờ môi mỏng nhạt màu ngậm một điếu thuốc chưa đốt, đôi mắt hẹp dài của hắn cụp xuống, tầm nhìn dừng trên điếu thuốc lá. Tay phải của hắn mở bật lửa định châm lên, đột nhiên hắn như cảm giác được cái gì đó, bỗng chốc nhìn về phía Cảnh Từ.
Nhà vệ sinh ẩm ướt âm u, ánh sáng rất yếu, người nam sinh phải híp mắt mới có thể thấy rõ bộ dáng của Cảnh Từ.
"Cảnh Từ?"
Cảnh Từ sửng sốt, là người quen của nguyên thân?
Cậu yên lặng khẽ gật đầu.
Nam sinh thấy thế bèn bật cười, sau đó đưa tay lấy điếu thuốc xuống rồi đi từng bước một đến trước mặt Cảnh Từ.
Hắn cao hơn Cảnh Từ nửa cái đầu, gần như bao trùm cả người cậu dưới bóng dáng mình. Khi nhìn chằm chằm một người, cặp mắt đen hẹp dài đó cho người ta một loại cảm giác ngột ngạt vô cớ. Cảnh Từ không tự chủ mà lùi về sau nửa bước.
"Lại chặn tôi hả?" Trên mặt nam sinh mang nét cười hờ hững, hắn nhíu mày hỏi.
Quan sát Cảnh Từ từ trên xuống dưới một lượt, tầm mắt rơi xuống bàn tay giơ quần áo và đang đặt trên eo của cậu. Hắn ngả ngớn huýt sáo rồi cười đầy vẻ lưu manh: "A ha, nhìn nhầm rồi, cậu đây là... Đang tự sờ mình?"
"Lợi hại nha, bạn học nhỏ." Nam sinh vỗ tay một cách lười biếng, "Đã phát hiện ra công dụng mới của nhà vệ sinh nam."
Tác giả có lời muốn nói: Lặng lẽ đào hố, không quá dài, một câu chuyện ngọt ngào nhỏ đến từ mùa xuân.