Chương 50

Minh Thừa. Mục Minh Thừa.

Trách không được ông cảm thấy cái tên này quen tai, thì ra tên này đã từng nghe qua.

Không chỉ có ông nhận biết, Lý Minh Hà cũng nhớ ra.

Mục gia thường xuyên bỏ vốn giúp đỡ trường học nghiên cứu, ông cùng vợ làm một số hạng mục trọng yếu, cùng người cầm quyền Mục thị là Mục Minh Thừa đã gặp mặt vài lần.

Gần nhất đại khái là hơn nửa năm trước, lúc ấy ông còn cùng vợ tán dương Mục Minh Thừa tuổi trẻ tài cao.

Thế nhưng là, khi người tuổi trẻ tài cao Mục gia sẽ thành con rể ông, Cố Trường Thịnh đối với anh ấn tượng liền không tốt.

Trẻ tuổi có triển vọng, thâm trầm, thủ đoạn cao siêu. Cố Cẩm mà lấy đối phương, chỉ sợ cả đời đều sẽ bị đối phương áp chế.

"Thì ra Minh Thừa chính là Mục tiên sinh, " Cố Trường Thịnh trầm mặc vài giây, "Không biết Mục tiên sinh cùng tiểu nữ là thế nào?"

Nghe được vấn đề này, Cố Cẩm cười híp mắt nhìn Mục Minh Thừa, chờ xem anh sẽ nói thế nào. Cô dám cam đoan, nếu ba mẹ biết tình huống bọn họ gặp mặt, nhất định sẽ cầm cây chổi đuổi Mục Minh Thừa ra cửa.

Sau đó, cô liền thấy Mục Minh Thừa dùng ánh mắt tràn ngập tình ý nhìn mình một cái, kể một câu chuyện tình yêu rất đẹp.

Đại khái là, buổi lễ tốt nghiệp ở trường, anh làm người trao giải nhất, lúc ấy Cố Cẩm làm trong đội nghi lễ, vừa thấy anh đã yêu cô. Ngày ấy, Cố Cẩm không cẩn thận trật chân, anh vừa lúc đi ngang qua, liền đem người ôm vào xe, tiện đường đưa về chung cư.

Cố Trường Thịnh hoài nghi, liếc nhìn Mục Minh Thừa, đột ngột hỏi: "Mục tiên sinh, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi bảy." Mục Minh Thừa ôn tồn lễ độ cười, trên mặt không có bất kỳ ý gì không vui.

"Thôi đi, " Cố Đằng nhỏ giọng, "Lão nam nhân." Vừa nói xong, liền lọt vào tai Lý Minh Hà, bà không đồng ý, Cố Đằng bất đắc dĩ ngừng nói.

"Hai mươi bảy, tuổi còn trẻ, Mục tiên sinh có thể chưởng quản Mục thị thật sự là năng lực phi phàm, " Cố Trường Thịnh nhìn Cố Cẩm, mặt lộ vẻ do dự, "Nhưng Tiểu Cẩm năm nay vừa đầy hai mươi, tuổi đời chênh lệch hơi nhiều." Nói tuổi tác, nhưng chính là gia thế. Cách xa quá lớn, Tiểu Cẩm ngày sau chịu khi dễ làm sao bây giờ?

"Không tính là lớn, " Mục Minh Thừa nghe ra ẩn ý trong lời, anh nắm tay Cố Cẩm, "Tâm ý của chúng ta là thật, tuổi tác không trở thành vấn đề."

"Bảy tuổi, cũng còn tốt, " Lý Minh Hà tiếp lời, "Lớn tuổi sẽ thương người."

Bà khác với chồng, có lẽ là càng nhìn con rể càng thích, Lý Minh Hà thấy hài lòng về Mục Minh Thừa. Mới đầu nhìn thấy Mục Minh Thừa, bà cũng có chút giật mình.

Lần trước tại phòng nghiên cứu gặp Mục Minh Thừa, bà thấy anh đối đãi với nhân viên nghiên cứu đều nho nhã lễ độ, ngẫu nhiên sẽ còn tham gia cùng bọn họ thảo luận, thậm chí khiêm tốn hỏi bọn một số vấn đề.

Nghiêm túc đối đãi người học thuật, nhân phẩm đều không quá kém.

Bà rất thưởng thức Mục Minh Thừa người trẻ tuổi tài cao, mà bây giờ cái người cực kì ưu tú này, bị khuê nữ nhà bà bắt trong tay. Lý Minh Hà nhìn con gái ánh mắt tán thưởng không thôi.

Lại nói gia thế như vậy, quang minh chính đại đến nhà bái phỏng , chẳng khác gì là trịnh trọng chiêu cáo đám người, chuyện này đã định tới, không giống tiểu tử đùa bỡn chuyện tình cảm.

Thấy vợ nói như vậy, con gái cũng đang dùng ánh mắt nói tốt cho người ta, Cố Trường Thịnh mới mở miệng, để Mục Minh Thừa ngồi xuống.

"Mục tiên sinh..." Cố Trường Thịnh do dự mở miệng, bị Mục Minh Thừa cười đánh gãy, "Cháu là tiểu bối, bác gọi cháu là Minh Thừa thôi."

Mới gọi là giáo sư, hiện tại đổi bác càng thêm cảm giác thân thiết.

"Minh Thừa, tuổi tác chênh lệch là chuyện nhỏ, " Cố Trường Thịnh sắc mặt hòa hoãn mấy phần, "Chỉ là Cố Cẩm tuổi quá nhỏ, sang năm mới tốt nghiệp đại học, ta chỉ có một đứa con gái, muốn giữ thêm mấy năm."

Cố Cẩm nhíu nhíu mày, Cố Đằng cùng Lý Minh Hà cũng đều dùng ánh mắt sáng rực chờ anh trả lời.

"Đây là chuyện thường tình, có thể hiểu được ạ." Mục Minh Thừa nói, con mắt mang theo ý vui vẻ nhìn về phía Cố Cẩm, "Cố Cẩm còn rất trẻ, hiện tại kết hôn là sớm."

Anh để mấy người Cố gia cùng nhau thả lỏng trong lòng. "Chỉ là.... " một cái chuyển hướng, Mục Minh Thừa lại đem lòng người treo lên, "Kết hôn có thể đợi mấy năm, đính hôn thì không sớm."

"Bác vừa nói, tuổi cháu không nhỏ, trong nhà thúc gấp, " Mục Minh Thừa cười đưa tay ôm bả vai Cố Cẩm, bên trong mang theo ý thành khẩn nói với cha mẹ Cố: "Ông ngoại của cháu mấy năm này thân thể không tốt, ông có nguyện vọng chính là cháu có thể sớm một chút mang người mình thích về giới thiệu."

Ông ngoại Mục Minh Thừa , Đế Đô ai cũng biết là ai, vị kia có thể coi là nhân vật lịch sử sách giáo khoa.

Ba mẹ Cố Cẩm đều là học giả nổi danh, đối với công thần khai quốc Từ Bách Thiện, trong lòng bọn họ đều là kính nể.

Khai quốc công thần có nguyện vọng muốn gặp cháu dâu, hai người có đồng ý hay không đây?

Nụ cười càng ngày càng thành khẩn, Mục Minh Thừa bình tĩnh chờ đợi hai vị trưởng bối quyết định.

Mà bên hông anh, Cố Cẩm ra tay càng thêm mạnh.

Không phải đã nói chỉ đơn giản gặp ba mẹ cô sao? Vì cái gì đột nhiên liền tự chủ nhắc tới đính hôn?

Suy tư thật lâu, Cố Trường Thịnh bị vợ giục giã, đồng ý Mục Minh Thừa một tháng sau tổ chức lễ đính hôn.

Lý Minh Hà là phụ nữ, nghĩ sâu một tầng. Cố Cẩm đi Từ gia, chính là Từ lão gia tử thừa nhận cháu dâu. Ngày sau tại vòng tròn hào môn, người người đều sẽ nể Cố Cẩm mấy phần.