Chương 49 - 1

Cố Cẩm nhìn chằm chằm điện thoại di động vài giây đồng hồ, nhịn không được dùng ngón tay trỏ ở trên màn ảnh chọc rồi lại đâm.

Đợi hai phút đồng hồ, ảnh chân dung Mục Minh Thừa còn chưa sáng, Cố Cẩm gửi tin: Em biết anh ở đó, chớ có trách em.

Mục Minh Thừa: Vừa mới mất mạng.

Cái này đúng là nói láo, Cố Cẩm khóe miệng giật giật. Cô trực tiếp gọi điện thoại tới, đầu kia Mục Minh Thừa đang trong phòng họp phất tay ra hiệu tạm dừng.

Mấy đại diện công ty nhìn nhau.

Ngày hôm nay thật sự kỳ quái, ông chủ thái độ khác thường, lúc họp còn cúi đầu xuống xem điện thoại.

Thật sự khiến bọn họ giật nảy mình là khi chuông điện thoại Mục Minh Thừa mới kêu hai tiếng, anh liền ra ngoài nghe.

Bọn họ trông thấy Mục tổng đứng cách đó không xa, không biết đối phương nói cái gì, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng liền biến mất.

Nghĩ đến một đám nhân viên trong công ty thường xuyên bát quái về bà chủ tương lai, không khỏi cảm thán, sức mạnh của ái tình nha.

Bên này, Mục Minh Thừa cùng Cố Cẩm trò chuyện rất vui vẻ.

"Mục Minh Thừa, sáng mai anh đừng tới, " Cố Cẩm vừa cầm điện thoại, liền đi thẳng vào vấn đề: "Ba mẹ em ngày hôm nay vừa nghe được tin tức, bọn họ có chút bất ngờ, để sau hai ngày đi."

Cố Trường Thịnh cùng Lý Minh Hà tỏ ra vui vẻ, nhưng trong lòng bọn họ trầm mặc Cố Cẩm đều nhìn ra, cũng có thể hiểu được. Làm cha mẹ, đối với con cái của mình mãi mãi cũng không an tâm. Huống chi trước mấy ngày bạn trai cũ của Cố Cẩm vừa mới đến Cố gia đi tìm cô.

"Em quyết định là tốt rồi, " Mục Minh Thừa cầm điện thoại, vuốt vuốt mi tâm, nhắc nhở cô, "Nhưng đừng để anh chờ quá lâu."

"Yên tâm, " Cố Cẩm cam đoan, "Em hỏi ba mẹ cuối tuần có rảnh hay không nhé."

Một lúc sau, Mục Minh Thừa hỏi Cố Cẩm xem người Cố gia thích những gì rồi mới cúp điện thoại.

Lần đầu đến nhà bái phỏng, lễ vật phù hợp có thể làm tăng thêm mấy điểm ấn tượng, Mục Minh Thừa nghĩ tới đây liền nở nụ cười.

Như trước kia, khi có người nói cho anh bởi vì quan tâm một người, tiện thể cân nhắc lấy lòng người nhà của họ, Mục Minh Thừa tuyệt đối sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng bây giờ, anh chủ động làm như vậy.

Có đôi khi, thích một người, sẽ không tự chủ được tôn trọng người đó, tôn trọng những người thân của cô ấy.

Cái này có lẽ chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Nhân viên Mục thị còn đắm chìm trong nụ cười vừa rồi của ông chủ, bỗng nhiên nghe thấy Mục Minh Thừa gõ bàn một cái nói: "Tiếp tục thảo luận vấn đề thu mua đi."

Ông chủ lên tiếng, không khí trong phòng họp lập tức trở lại bình thường.

_ _ _ _ _

Ngày thứ hai, sáng sớm lại không thấy thân ảnh Cố Linh đâu.

Lúc ăn cơm, bà nội Cố biết bọn họ muốn đi xem nhà cho Cố Cẩm liền nói: "Con gái sau này là người ngoài việc gì phải mua nhà ở."

"Mẹ, là thời đại nào rồi, nhà ta không thể bất công như vậy, Tiểu Cẩm cùng Tiểu Đằng đều là con của con, con sẽ không bạc đãi bất kỳ đứa nào."

Lý Minh Hà gác đôi đũa lại, ưu nhã lau lau miệng, "Con ăn xong rồi, con đi lên thay cái quần áo." Nói xong, bà nháy mắt với Cố Cẩm, cho cô theo sau.

"Ta không nói không được tặng, vợ con làm vẻ mặt đó cho ai coi chứ?" Lý Minh Hà vừa đi, bà nội Cố liền phát cáu với con trai, hung hăng càn quấy nói: "Ta mặc kệ, các con đã nói muốn đối đãi như nhau, về sau cũng phải cho Linh Linh một gian nhà. Con bé không có cha không có mẹ, chỉ có thể dựa vào các con."

Cố Trường Thịnh bó tay toàn tập, rất có kinh nghiệm đem chuyện này bỏ qua.

Cố Cẩm cùng ba mẹ đi xem nhà, là một căn hộ chung cư. Khu vực rất tốt, thiết bị tề toàn, giao thông cũng rất tiện lợi.

Ba mẹ coi liền sang tên Cố Cẩm tại chỗ, cũng giao chìa khoá phòng cho cô, cho cô muốn làm cái gì thì làm, không làm được rồi thất bại cũng có chỗ đặt chân. Thuận tiện còn nói cho Cố Đằng đừng suy nghĩ nhiều, chờ khi anh hai mươi tuổi, cũng có một gian nhà.

Trên đường về nhà, Cố Đằng nói nhỏ với Cố Cẩm, tràn đầy tự tin, chờ anh hai mươi tuổi, khẳng định cũng có năng lực mua nhà, không quan tâm đồ cha mẹ cho đâu.

Cầm chìa khoá trong tay, Cố Cẩm cười cười. Theo phương diện thiên phú về máy tính và cố gắng của Cố Đằng, qua mấy năm nữa, nhất định có thể lăn lộn trong xã hội. Đến lúc đó đừng nói một gian nhà, mấy căn cũng có người nguyện ý mua cho ấy chứ.

_ _ _ _ _